(Vanchuongphuongnam.vn) – Bảo Trung là một nhà báo, anh sống bằng nghề viết báo, nhưng ở anh có một tư duy và sự thẩm thấu về văn chương khá tinh tế và sâu sắc. Vì thế anh thường xuyên có những bài viết về chân dung, những bài nhận xét và phê bình tác giả, tác phẩm văn học. Nhưng hơn thế nữa, mỗi khi có cảm xúc ùa về, bằng sự rung động của cảm thức chính mình, anh đến với thơ và những bài thơ mang hơi thở của tình yêu là đề tài thường thấy trong tâm hồn của chính anh. Xin trân trọng giới thiệu chùm thơ anh đến với bạn đọc.
Phùng Hiệu chọn và giới thiệu
Nhà báo Bảo Trung
LỜI HẸN CỦA ĐÁ
Từng hạt nắng phiêu bồng thao thiết nhớ
Dọc hàng keo xoã tóc rối bên thềm
Và tiếng hát của loài chim di trú
Bơ vơ rơi trước ngõ hẹn hò
Hòn Chồng khuyết từ nỗi sầu hoá thạch
Khi vàng thu giấu nắng giữa tóc mây
Khi em đến sau bao ngày giông gió
Khi niềm đau phong kín trái tim này
Lời trăm năm tạc vào đá nghìn năm
Tuổi sang mùa, tiếc tuổi trời khép bến
Mượn lời đá kịp ghi ngày em đến
Mặc sóng vô tình vỗ mãi nhịp âm quên…
CẢM THỨC MÙA NGÂU
Em lạc giữa mùa ngâu lặng lẽ
lệ thời gian nhỏ xuống hư không
vẽ lên mặt thời gian
lời muối mặn
vẽ trong anh chấp chới những tinh cầu…
chuyến bay em, chuyến bay định phận
vé -thông- hành-hư vô
Đừng để gió cuốn xô em nhé
niềm tin em
từng giọt máu tươi hồng
Tháng Bảy. Vườn khuya. Hoa xuyến chi thổn thức
Màu phù sinh tím buốt khoé mi sầu…
ĐÀ LẠT CHỜ EM VỀ
Anh sẽ về Đà Lạt buổi lập đông
Dã quỳ thức, vàng bao mùa thương nhớ
Nghe hơi giá thấm len vào hơi thở
Bàn tay nào ấm lại một bàn tay?
Em vẫn vẹn nguyên một dáng hao gầy
Dốc mờ sương níu giữ bàn chân mỏi
Bóng thời gian-tựa ảo ảnh đong đầy
Đêm tự trầm tưởng tiếc cuộc tình phai…
Ngàn lá xanh tiễn ngọn khói về trời
Chiều Đà Lạt hoàng hoa buồn thổn thức
Cam Ly trắng như nỗi sầu diệu vợi
Gầy thông xanh nhung nhớ dọc núi đồi
Mùa gọi mùa tựa bao lời hờn dỗi
Giữa tàng cây mờ ảo khói sương bay
Anh sẽ về Đà Lạt buổi lập đông
Thắp nhớ viễn khơi cho má em hồng…
Bảo Trung