Bến nguyện – Truyện ngắn của Ninh Giang Thu Cúc

100
Bước chậm chậm, Dã Quỳ để mặc cho làn mưa bụi hắt vào mặt những sợi nước li ti mát lạnh, gió xuân mơn man vuốt nhẹ từng lọn tóc thả hững hờ trên đôi vai tròn trịa, chiếc áo dài bằng lụa màu tím than ôm sít sao dáng vóc gợi cảm của người thiếu phụ.

Chiều xuống! Buổi chiều trên quê hương với những đám mây màu trắng bàng bạc và màu tím thăm thẳm lang thang đuổi bắt nhau trên không trung đối với Dã Quỳ thật vô cùng thân thiết và quyến rũ… cả một thời con gái – thú tiêu khiển của nàng là trốn mẹ đi lang thang cùng bạn bè nhìn ngắm trời đất nước mây, trong những buổi chiều tuyệt vời như vậy. Dã Quỳ thương yêu từng con đường, từng hàng cây, từng loài hoa mà mỗi mùa là mỗi sắc hương, nhưng sao Dã Quỳ vẫn chỉ “ghiền” mùi hương của hoa sầu đông. Cứ đến mùa hoa sầu đông là mọi người lại thấy nàng ngồi hàng giờ dưới gốc sầu đông ngước mặt thở và nhìn say mê những chùm hoa cánh nhỏ li ti màu trắng đục điểm những chấm tím nhàn nhạt, chẳng bao giờ Dã Quỳ bẻ để cắm vào lọ, bởi sự suy luận lẩm cẩm: Vốn nó đã “sầu”, đừng nên bắt nó phải “đau” thêm khi bị bứt khỏi thân thể. Bạn bè thường bảo Dã Quỳ như người trên mây…

Bây giờ nàng trở về quê hương sau bao tháng năm xa cách, kỷ niệm xưa cồn cào đánh thức niềm tin tưởng mà lâu nay như đã ngủ yên.

Dã Quỳ lẩm bẩm:

Mười năm! Thời gian chẳng hề dừng lại – Cô nữ sinh Dã Quỳ năm nào bây giờ đã thành bà quả phụ Vinh Duy vừa mãn tan chồng khi nhan sắc đang vào độ chín muồi viên mãn, hạnh phúc nỡ quay lưng nhanh chóng với từng số phận như vậy hay sao? Mới ngày nào vẫn trên con đường sương mù màu sữa đục mỗi sáng, và hoàng hôn tím đẫm mỗi chiều, Dã Quỳ và Vĩnh Duy tay trong tay, sóng bước bên nhau, môi nở hoa cười và tim rung điệu đàn kỳ diệu theo từng lời hẹn ước trăm năm.

Rồi một ngày nắng thu vàng trải nhẹ trên ngàn cây nội cỏ, không gian trong vách thanh bình, ngõ nhà nàng rực rỡ màu lụa điều phủ kín những mâm cau xanh mướt, xác pháo hồng tràn ngập bước vu quy. Dã Quỳ kiều mị trong chiếc áo thụng bằng gấm Thượng Hải màu vàng và chiếc khăn vành dây rộng, trang phục cổ truyền của các cô dâu đất kinh thành, cúi đầu từ giã mẹ hiền và mái ấm gia đình mà sống mũi cay nồng khóe mắt ướt long lanh…

Đàn bà con gái quả là rắc rối, hạnh phúc hay khổ đau đều được biểu thị bằng nước mắt, bị ép duyên ngày cưới khóc, được làm vợ người yêu ngày cưới khóc – đúng là:

“Khấp như thiếu nữ vu quy nhật”

Dã Quỳ làm sao quên được những ngày tháng đầy ắp yêu thương trong bảy năm làm vợ. Vĩnh Duy, trong tâm tưởng của nàng không phải chỉ đơn thuần là một người yêu, một người chồng – mà còn là một bậc thầy, một người anh lớn, một điểm tựa vô cùng vững chắc của đời nàng, không có điều gì Dã Quỳ lại không nhờ Vĩnh Duy giảng giải, Vĩnh Duy như cuốn bách khoa từ điển của riêng nàng, Dã Quỳ sung sướng êm ấm trong vòng tay che chở của người đàn ông tuyệt vời. Thế rồi một tai nạn bất ngờ xảy ra trong phòng thí nghiệm vật lý, đã cướp đi sinh mạng Vĩnh Duy, cướp đi người chồng yêu quý, để lại Dã Quỳ góa bụa với con gái bé bỏng vừa lên bảy tuổi – xinh xắn thông minh và giống cha như một bản photocopy, nhìn bé Hương Giang, Dã Quỳ thấy như Vĩnh Duy vẫn ở bên nàng.

Ba năm trời tang tóc buồn đau, chẳng hề ảnh hưởng gì đến nhan sắc của “gái một con”, trái lại Dã Quỳ như đẹp hơn, với nét u sầu trên triền môi sóng mắt, càng tăng thêm sức quyến rũ của người cô phụ. Dã Quỳ cố tránh xuất hiện ở đám đông, ở các buổi chưa đãi tiệc tùng – nàng sợ những lời khen, những cái nhìn ngưỡng vọng của đàn ông. Hơn ai hết, Dã Quỳ biết rõ phong vận, phong cách đầy thuyết phục của mình, và chỉ sợ trong một phút bằng nỗi cô độc tột cùng lỡ ra không làm chủ được bản thân – thì sẽ có tội biết bao với linh hồn Vĩnh Duy và với đứa con gái mồ côi cha quá sớm của nàng.

Ba năm qua nàng tìm vui bằng công việc, bằng sự chăm sóc con thơ và bằng kỷ niệm của những năm tháng thần tiên xưa cũ. Quán tính dẫn dắt bước chân Dã Quỳ đến trước bến sông kỷ niệm ngày nào. Tại đây trong một buổi chiều mưa xuân nhè nhẹ, Dã Quỳ đã xúc động và sung sướng biết bao khi nghe Vĩnh Duy bày tỏ tâm tình và ngỏ lời ước hẹn…

Vén tà áo dài, Dã Quỳ ngồi nhẹ xuống bãi cỏ, lòng bồi hồi theo từng dòng hoài niệm, nàng kêu khẽ:

Vĩnh Duy ơi! Em trở về quê hương và đang ngồi trên bến nước của chúng ta, em vẫn nghĩ rằng anh đang ngồi bên em như tự thuở nào, mai này khi con gái chúng ta khôn lớn, em sẽ đưa con đến đây kể cho con nghe chuyện tình đẹp của mình để con càng yêu quý anh hơn, nếu có linh hồn trong cõi chết xin anh hãy phù hộ cho con chúng ta học hành chăm ngoan, cho em có đủ nghị lực để sống xứng đáng với tình yêu của anh, với trí tuệ và nhân cách của anh, anh vẫn là niềm tự hào và nơi nương tựa mãi mãi của mẹ con em, anh nhé!

Qua màn nước mắt, Dã Quỳ như thấy Vĩnh Duy gật đầu cười mãn nguyện, nàng đứng lên và cảm nhận mơ hồ có một vòng tay đang đỡ nhẹ tấm lưng thon thả của mình, Dã Quỳ nhắm mắt nép đầu vào bờ vai ấm áp bên cạnh:

– Anh Duy!

Không, mẹ đây Dã Quỳ, sắp tối rồi, về đi con kẻo lạnh, bé Hương Giang đang đợi chúng ta ở nhà, con biết không?

Dã Quỳ như bước ra khỏi cuộc mộng du, nàng bật khóc và úp mặt vào ngực mẹ:

Mẹ ơi! Con chỉ được cái làm khổ mẹ mà thôi.

Bà Hoàng Lan cười đôn hậu:

– Mẹ chỉ làm lại việc mà bà ngoại đã làm ngày xưa con ạ

Dã Quỳ bỗng nũng nịu như những ngày thơ trẻ:

– Rứa mẹ kể chuyện ngày xưa của mẹ cho con nghe với.

Bà Hoàng Lan mơ màng:

– Ngày xưa ư – thì ngày xưa bà ngoại của con cũng từng ra tìm mẹ ở bến sông nầy trong những chiều mưa bụi đầu xuân, dạo ấy những ngày nghỉ dạy mẹ cũng thường ra ngồi đây để nhớ tưởng đến ba của con.

Dã Quỳ nhìn mẹ với niềm thương quý ngút ngàn, nàng im lặng đi theo bà cụ rồi suy nghĩ miên man:

Thì ra từ bến sông nầy bố mẹ mình cũng đã từng gặp gỡ đợi chờ, rồi chia xa thương nhớ…người ra đi quyết tâm đền nợ nước, kẻ ở lại tảo tần khuya sớm “Ngọt bùi thiếp đã hiếu nam, dạy con thiếp làm phụ thân” (CPN).

Dã Quỳ vô cùng tự hào về người cha đã “giã nhà đeo bức chiến bào” và người mẹ trẻ đã âm thầm chiến đấu để chiến thắng mọi cám dỗ, thờ chồng nuôi con, nàng nói với mẹ mà như tự để mình nghe:

Con sẽ làm tất cả cho bé Hương Giang như mẹ đã dành trọn một đời xuân sắc để nuôi dạy con, mẹ ạ.

Xin cảm tạ bến sông thề hẹn của mẹ, của con, của chúng ta – những người phụ nữ nối tiếp nhau qua bao thế hệ. Bến sông nầy đã, đang, sẽ chứng kiến và chứng nhận mọi nguyện thề son sắc thủy chung.

Hai mẹ con sóng bước bên nhau, hoàng hôn chầm chậm xuống, mưa bụi lay phay từng hạt, từng hạt, bám nhẹ trên mái tóc của hai thế hệ…

Ninh Giang Thu Cúc