Tranh minh họa – Tác giả: Vũ Việt Hùng
Chiều họp mặt
Sao cứ nhớ hoài, cõi xưa mơ mộng
Nhớ dáng em gầy, mái tóc bay bay…
Của một tuổi nào, đời tràn gió lộng
Chén rượu khan tình, nhắp vội nồng cay
Cuối buổi hành quân, đội hình con gái
Bừng sáng lên, trong tiếng hát yêu đời
Trên cánh võng, một mình ta nhẩm lại
Bài Tình ca, chỉ ừ ử… không lời
Chuyện ta nhớ, không sách nào ghi chép
Cuộc chiến đi qua, để lại những góc nhìn
Nhưng cái đẹp, thì thời nào cũng đẹp
Dẫu có ẩn mình, góc khuất, lặng thinh
Đời không được, quay ngang kể khổ
Tự đốt mình, trong củi vụn, ngày xưa…
Buôn bán đâu, mà tính lời, tính lỗ?
Cười một mình trong bóng nắng nhặt thưa
Kẻ chối bỏ, như chưa từng mất mát
Một chút gì, trong cuộc sống hôm qua
Giờ lại thao lao, những ngày trận mạc…
Đất nước này, đâu chỉ một mình ta?
Tài không có, cũng ráng làm kẻ sĩ
Với quê hương, vẫn nguyên vẹn tấc lòng
Để đứng trước, những mơ hồ, mộng mị…
Lẽ thường tình, một chút Sắc – không
Nghe em hát, vẫn bài ca ngày ấy
Sao nhói lòng, một bóng dáng, chiều mưa…
Đời đã sống và những điều đã thấy
Cốc rượu, tay run, rớt khúc giao mùa…
V/2015
Điều gì?
Anh tiếc nuối và em nuối tiếc
Ngày tháng trôi, quá mộng chiều mưa
Nắng tháng Sáu, cỏ non xanh biếc
Cỏ bây giờ hay cỏ ngày xưa?
Ta xa nhau, lý do gì đó
Trong một chiều xanh đẫm ước mơ
Con đường quen, ngập tràn nắng đổ
Cứ ngập ngừng, rối bước, qua bờ…
Em đã yêu người con trai khác
Rất dịu dàng… nhiều mặt hơn anh
Không bồng bột, long đong, phiêu dạt
Vậy điều gì? Réo mộng ngày xanh…
Vậy điều gì? vô tình gặp gỡ
Cứ long lanh mắt biếc dại khờ
Trong thẳm sâu, còn gì để nhớ
Một bến tình trống vắng, bơ vơ…
Anh đâu nói những lời xưa cũ
Chỉ nhìn thôi, đăm đắm nhìn thôi
Cười trong mắt, ngập ngừng ngoa dụ
Em bước qua, lưỡng lự dặm bồi…
Ngồi nhậu với bạn chài ngày biển động
Góc gió tốc tung tà áo
Mơ hoa, chiều chậm vầng trăng
Trong suốt cõi người hư ảo
Giông chiều, biển động, nồm săn
Lơ thơ chợ chiều bến cá
Thuyền không đi biển ở nhà
Bạn ghe nhậu mồi xứ lạ
Lạt phèo nem chả người ta…
Đắn đo xây chừng tua rượu
Bâng quơ ngó biển thật thà
Tung trời vỡ toang sóng dữ
Hồn nhiên đọng chút tình xa
Chếnh choáng kể chuyện hồi đó
Nhìn em, mới biết mình già
Líu ríu quay người trước gió
U hoài đọng mãi lời ca
Quắc quay nỗi niềm biển cả
Bi hoang điệu lý kéo chài
Trệu trạo, đàn kìm nhấn nhá
Quên già, quờ quạng đời trai…
Qua bến Phan Rí
Giọt rơi, nắng treo ngang trời
Muộn rồi, năm tháng rối bời đếm đong
Hoàng hôn lạnh cả hư không
Chợt nghe tiếng sóng bến sông vọng về
Làng cũ
Em qua, lóng lánh tinh khôi
Sáng xanh sắc cỏ, núi đồi quanh đây
Chậm chiều, đổ nắng tràn ngày
Bâng quơ, sợi cỏ trên tay, cầm về
Có tiếc gì đâu
Biết có sống trăm năm đâu
Mà tiếc
Sao?
Chỉ trao người
Một nữa nụ hôn
Bờ cỏ giập
Bãi sông
Ngời ánh biếc
Nối
Bi hoang
Như sóng đổ
Dập dồn…
L.T.H
(Bắc Bình, Bình Thuận)