Bóng mẹ gầy hơn những bão giông – Thơ Võ Văn Trường

501

Nhà thơ Võ Văn Trường 

 

Thưa với mây chiều…
                           (Viết nhân mùa Vu Lan)

Ai luận anh hùng, ai khôn dại
Dại khôn sao nỡ bỏ quê nhà…
Bỏ lại mình ta và hoa trắng
Căn nhà xưa vắng, nắng rưng rưng

… và với mẹ giờ như cây nến
Thưa với mây chiều xin chậm nẻo phân ly
Chậm bỏ con đi, miền nhân gian trống vắng
Lớn đến chừng nào, hết bé nhỏ mẹ ơi.

Ba đi rồi mẹ có buồn hơn
“Nước mắt chảy xuôi”, làm con vấp ngã
Nhớ xưa phía ướt mẹ nằm…
Giờ chăn bông mẹ không sao ngủ được

Ở nơi xa con dại khôn nào biết
Mẹ lo cho con trai cả nỗi ưu phiền…
“Rượu bia ít thôi để còn làm việc
Gắng gượng như ba bao năm rồi cũng đổ cái ào.”

… Ta còn mẹ vui hơn mùa tháng Bảy
Thưa với mây chiều mẹ ở mãi cùng con.

 

Quê vẫn vậy…

Quê vẫn vậy, sao giờ nghe đổi khác
Sao chẳng như xưa mỗi bận con về
Chẳng được mẹ rầy la thôi rượu bia ít ít
Đi ra đường nhớ cẩn thận nghe con

Chừ mẹ yếu lắm rồi chỉ quẩn quanh một chỗ
Con muốn ngồi thật gần giây lát rồi đi
Chắc mẹ hiểu con trai, không thể nào khác được
Mong đợi mẹ ơi… để im lặng lúc thật gần.

Quê vẫn vậy, nhưng sông quê đổi khác
Quặng thắt lòng đau, một bến lở hoài
Chiều tắt nắng, triền lau hoang vắng
Có tiếng ai gọi con, mà nước mắt cạn rồi

Quê vẫn vậy, nhưng chị giờ đổi khác
Ngày xanh xa, tuổi tác thêm nhiều
Một bóng mẹ giờ thêm bóng chị
Căn nhà ta ngày xưa, tiếng tặc lưỡi thạch sùng…

Quê vẫn vậy, sao chẳng như mỗi bận
Dọc đường đi đã nghĩ bữa cơm cả gia đình
Khúc cá chuồn chị kho, món mồi em tự chế
Có tiếng mẹ rầy la, nhắc nhở chuyện rượu chè

Quê vẫn vậy, đâu khu vườn của nội
Hoang mang cỏ cây đỏ mắt… nắng chiều
Con ngồi xuống nơi người yên nghỉ
Đã ngót 10 năm ba cũng bỏ con rồi…

 

Hoàng hôn quê xứ

 Ngậm cọng nắng tháng 10, nghe heo may xao xác
Chừ ở quê nhà… mưa, nắng đầu non
Cánh cò lửa, dáng hoàng hôn chấp chới
Bóng mẹ gầy… hơn những bão giông

Con lại nhớ những áng mây trời quê mình chỉ biết trôi mãi miết
Cánh đồng trước nhà và khoảng trời tuổi thơ ngày thêm côi cút
Lịm dần mùa đi, bầy chim ghé về như tha phương
Khua mỏ tìm gì trong lặng im, sao không mổ tung ký ức

Mười năm ba đi xa, bóng người như vách núi
Những hòn đá lăn trong đêm mưa, vấp phải ngạch cửa ba ngồi
Mùa đông chùng chình bủa vây.
Chưa đủ ấm nên ba ngăn cái rét…

Con về vườn xưa, nhớ thuở ê a, đèn dầu, phên đất
Bàn tay chạm thân cây ba trồng, ký ức lại rưng rưng
Cây phượng vỹ ngày chị học cấp ba Quế Sơn ba đi họp phụ huynh mang hạt về làm giống
Cây bồ kết cho mẹ gội đầu… chừ tóc mẹ còn đâu…

Một đời ba chiến tranh loạn lạc
21 năm biệt quê, chỉ sót lại mỗi mình…
Có bao điều làm sao nói hết… vợ con, lợi danh, chức tước, tiền tài
Với ba sống ở đời chọn làm người lương thiện (còn có các con để hương khói ông bà)

Ngồi đây mà nhớ…
Hoàng hôn quê xứ của mình
Có mẹ đang ngồi tựa cửa
Cánh đồng bên ngoài buồn hiu.

Nhân 10 năm ba đi xa
11.10.2018

V.V.T