03.12.2017-16:10
>> Yên định cánh chim bằng
>> Viết phóng sự điều tra
CA DAO VÀ MẸ
mẹ ru khúc hát ngày xưa
qua bao nắng sớm chiều mưa vẫn còn
chân trần mẹ lội đầu non
che dông giữ tiếng cười giòn cho ai…
vì ai chân mẹ dẫm gai
vì ai tất tả vì ai dãi dầu
vì ai áo mẹ phai màu
vì ai thao thức bạc đầu vì ai?
lớn từ dạo đó ta đi
chân mây góc biển mấy khi quay về
mẹ ngồi lặng cuối bờ đê
đếm năm tháng đếm ngày về của ta
mai vàng mấy lượt trổ hoa
hàng hiên hanh nắng sương sa mấy lần
đồng xa rồi lại đồng gần
thương con mẹ lội đồng gần đồng xa
“ầu ơ…” tiếng vọng xé tim
lời ru xưa bỗng về tìm cơn mơ
đâu rồi cái tuổi ngày thơ
mẹ ta nay đã mịt mờ chân mây
chiều đông giăng kín heo may
tìm đâu cho thấy tháng ngày “ầu ơ…”
Cuối đông 2000
HÃY MƠ GIÙM CHA NHỮNG GIẤC MƠ…
Con ơi hãy ngủ cho ngoan
và mơ giùm cha giấc mơ thật đẹp
giấc mơ với những bướm và hoa
giấc mơ với những bài ca nói về hy vọng
về nỗi khát khao cháy bỏng tuổi xanh.
Ngủ đi con và hãy mơ con nhé
mơ giùm cha một tuổi trẻ đi qua
đã không giữ được dù nửa ngày nắng đẹp
hay một buổi chiều đông của thuở hôm nào
những giấc mơ đã trôi qua đời cha
nặng đến nghẹn lòng
cả một đời đọng lại
chỉ hư không.
Những giấc mơ đã từ lâu
hết với cha rồi
quẩn quanh bên cha hàng đêm
nay chỉ toàn
mộng mị
là những đắng cay bạc trắng biển đời.
Nếu được,
con cứ mơ cho con trước
một em búp bê thật to
một chiếc bánh kem thật to
một cây bút, một quyển sách, một chiếc nơ cài tóc… cũng thật to
còn lại,
con hãy mơ giùm cha một giấc mơ thật nhỏ:
con của cha mãi bình yên cùng những giấc mơ hồng.
(Thương yêu tặng hai con Quỳnh Vy và Trung Hiếu)
16.2.1997
Nhà thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên
GỬI CON
Có ai khen con đẹp. Con hãy cảm ơn và quên đi lời khen ấy.
Ai bảo con ngoan. Nhớ cảm ơn và gắng ngoan hiền hơn nữa.
Với người òa khóc vì nỗi đau mà họ đang mang.
Con hãy để bờ vai của mình thấm những giọt nước mắt ấy.
Với người đang oằn lưng vì nỗi khổ. Con hãy đến bên và kề vai gánh giúp.
Người chìa tay và xin con một đồng. Lần thứ nhất con hãy tặng người ấy hai đồng. Lần thứ hai hãy biếu họ một đồng. Lần thứ ba con phải biết lắc đầu. Và đến lần thứ tư con hãy im lặng, bước đi.
Con hãy biết khen. Nhưng đừng vung vãi lời khen như những cậu ấm cô chiêu vung tiền qua cửa sổ.
Lời chê bai con hãy giữ riêng mình.
Nụ cười cho người. Con hãy học cách hào phóng của mặt trời khi tỏa nắng ấm.
Nỗi đau. Con cố nén vào trong.
Nỗi buồn. Hãy biết chia cho những người đồng cảm.
Đừng khóc than – quỳ lụy – van nài. Khi con biết ngày mai rồi sẽ đến – có bầu trời, gió lộng thênh thang.
Con hãy đưa tay. Khi thấy người vấp ngã.
Cần lánh xa. Kẻ thích quan quyền.
Bạn – là người biết đau hơn nỗi đau mà con đang chịu.
Thù – là người quặn đau với niềm vui mà con đang có.
Chọn bạn sai. Cả đời trả giá.
Bạn hóa thù. Tai họa một đời.
Con hãy cho. Và quên ngay
Đừng bao giờ tham. Dù chỉ một que tăm, sợi chỉ.
Chớ thấy vui khi mình thanh thản trước điều cần nghĩ. Sự thanh thản ấy chỉ có ở người vô tâm.
Đừng sợ bóng đêm. Đêm cũng là ngày của những người thiếu đi đôi mắt.
Đừng vui quá. Sẽ đến lúc buồn.
Đừng quá buồn. Sẽ có lúc vui.
Tiến bước mà đánh mất mình. Con ơi, dừng lại.
Lùi bước để hiểu mình. Con cứ lùi thêm nhiều bước nữa. Chẳng sao.
Hãy ngước nhìn lên cao để thấy mình còn thấp.
Nhìn xuống thấp. Để biết mình chưa cao.
Con hãy nghĩ về tương lai. Nhưng đừng quên quá khứ.
Hy vọng vào ngày mai. Nhưng đừng buông xuôi hôm nay.
May rủi là chuyện cuộc đời. Nhưng cuộc đời nào chỉ chuyện rủi may.
Hãy nói thật ít. Để làm được nhiều – những điều có nghĩa của trái tim.
Nếu cần, con hãy đi thật xa. Để mang về những hạt giống mới. Rồi dâng tặng cho đời. Dù chẳng được trả công.
Những điều cha viết cho con – được kết từ trái tim chân thật.
Từ những tháng năm lao khổ cuộc đời.
Từ bao đêm chơi vơi giữa sóng cồn. Từ bao ngày vất vưởng long đong.
Cha viết cho con từ chính cuộc đời cha.
Những bài học một đời cay đắng.
Cha gởi cho con chút nắng. Hãy giữ giữa tim con.
Để khi con cất bước vào cuộc hành trình đầy gai và cạm bẫy.
Con sẽ bớt thấy đau và đỡ phải tủi hờn.
Đừng hơn thua làm gì với cuộc đời, con ạ.
Hãy để chị, để anh giành lấy phần họ muốn.
Con hãy thong dong dù là người đến muộn.
Dù phần con chẳng ai nhớ để dành!
Hãy hân hoan với điều nhân nghĩa.
Đừng hững hờ trước chuyện bất nhân.
Và hãy tin vào điều có thật:
Con người – sống để yêu thương.
(Viết cho hai con Quỳnh Vy và Trung Hiếu)
Sài Gòn, 2005
BÙI NGUYỄN TRƯỜNG KIÊN
TIN THƠ:
>> Đặng Tường Vy nghe ngôn ngữ chính mình lên tiếng
>> Phương Viên cái rét cũ vẫn còn tê ký ức
>> Lê Thanh Vy giải thiêng anh sau mỗi lần hẹn gặp
>> Nguyễn Vũ Quỳnh trả mùa thu cho em
>> Trần Hà Yên uống cạn chiều vẫn khát
>> Nguyễn Duy có một miền quê trong đi đứng nói cười
>> Bùi Sim Sim ngày sáo sang sông
>> Nguyên Hồng mơ chi da trắng môi mềm
>> Phạm Trung Tín chợ tình hiu hắt chợ đời xót xa
>> Võ Văn Pho chờ mai nắng ấm
>> ĐỌC THƠ TÁC GIẢ KHÁC…