Bùi Nguyễn Trường Kiên thèm hương chẳng phải từ hoa

534

09.12.2017-18:00

Ảnh nghệ thuật của Dương Quốc Định 

>> Ca dao và mẹ và con

>> Yên định cánh chim bằng

>> Viết phóng sự điều tra

 

 

THÈM TIẾNG RU CHIỀU!

 

Xế chiều thèm một tiếng ru

Thèm người đi nhớ dẫu mù mịt xa

Thèm hương chẳng phải từ hoa

Từ nơi hò hẹn hôm qua em ngồi!

 

Thèm hồng hoa thắm làn môi

Thèm đuôi mắt ướt cuốn trôi hững hờ

Thèm em đến giữa giấc mơ

Chụm hai tay hứng vần thơ ta tràn!

 

Mùa này nắng đổ chứa chan

Yêu em yêu tận nồng nàn yêu em

Ai mang mật rót vào đêm

Mà sao trăng cũng loang thềm ngất ngây!

 

Rượu buồn nửa tình nửa say

Tình buồn buồn hết tháng ngày tương tư

Em, chiều hôm ấy hình như

Phải không em cũng hình như nhớ nhiều!

 

Ai mang nắng nhuộm tím chiều

Để làn mây cũng liêu xiêu cuối trời

Để ta thèm tiếng à ơi…

Ru cho trọn kiếp một đời yêu em!

 

08.3.2017

 

 

DÒNG SÔNG ƠI CHẢY VỀ ĐÂU?

 

Dòng sông ơi chảy về đâu

có ngang qua con đường làng thuở ấy

thời vụng dại nào ta có thấy

mắt mẹ buồn bên vạt sắn nương dâu.

 

Dòng sông ơi chảy về đâu

có mang được giùm ta lời nhắn

đã giữ mãi từ bao mùa mưa nắng

đất quê mình ai quên được ngàn sau.

 

Dòng sông ơi chảy về đâu

có ngang qua cánh rừng xưa ta ở

cho ta gởi trăm nghìn lần nỗi nhớ

cánh rừng xưa bè bạn thuở ban đầu.

 

Dòng sông ơi chảy về đâu

có ngang qua chỗ bạn ta nằm ngày ấy

mùa này biên giới mây trắng nhiều lắm đấy

đừng bay đi kẻo nắng những mái đầu.

 

Dòng sông ơi chảy về đâu

có ngang qua một thời kỷ niệm

ai nhớ ai quên ai suốt đời tìm kiếm

riêng ta buồn thức suốt những đêm thâu.

 

Dòng sông ơi chảy về đâu?

Nhà thơ Bùi Nguyễn Trường Kiên

 

 

QUÊ XƯA

 

Có con chim nào hót trong buổi sáng hôm nay. Đường phố vắng tanh. Cơn mưa nhẹ hạt. Cây ngọc lan trước sân nhà tỏa hương thơm ngát. Chiếc khánh nhỏ leng keng đón gió xuân về. Chợt chạnh lòng nhớ một làng quê…

 

Chái lá nhỏ bên dòng sông tuổi nhỏ. Con đường quê trợt té suốt mùa mưa. Những bữa cơm chỉ toàn khoai sắn. Những giấc mơ cứ nửa chừng đứt quãng. Bom đạn dội về suốt năm canh.

 

Ta bỏ làng ra đi. Một buổi chiều nắng nghiêng đĩnh núi. Tiếng chim cu gáy trên ngọn bần quân sau vườn vọng lại. Không giữ nỗi bước chân thằng bé lên mười. Những tiếng cười đùa vụt bay xa. Thời thơ ấu đi qua.

 

Mười năm ta bỏ làng quê lên phố. Bưng bát cơm quay quắt nhớ hương đồng. Những lối rẽ dọc ngang tỏa về muôn hướng. Chẳng có lối nào dẫn về đất quê xưa. Sài Gòn cứ buồn suốt những mùa mưa.

 

Bây giờ. Quê ta vẫn cứ nghèo như ba mươi năm ngày trước. Vẫn còn đó những đứa bé chăn trâu. Vẫn cứ mình trần. Vẫn cứ những bàn chân không giày đuổi nhau trên con đường làng đầy gai tre nhọn. Vẫn cứ hồn nhiên chia tay tuổi thơ. Chỉ khác một điều. Các em bây giờ được mơ trọn giấc mơ.

 

Hãy mơ đi các em. Những giấc mơ mà ngày xưa chiến tranh đã cướp đi hàng đêm. Bỏ lại những đứa trẻ – như ta – bơ vơ trên cánh đồng đầy hố bom chết chóc. Nổi kinh hoàng vỡ òa trong tiếng khóc. Giờ đã trôi xa. Xa tận tít mù…

 

Dòng sông quê mình bây giờ như mặt hồ thu. Các em cứ thả những chiếc thuyền giấy chở đầy ước mơ trôi về biển cả. Và nhớ chở giùm ta một tuổi thơ thiếu mất tiếng cười…

 

Cuối đông 1999

 

 

SÁNG NAY NGHE THẤY…

 

Niềm hy vọng chết khô từ những đôi mắt mở trừng trừng mà mù câm về lòng yêu nước. Có hay không dù chỉ một đôi ngày tươi sáng cho những thân phận ăn đong trên chính Tổ quốc mình. Bão tuyết kéo về. Gió bấc kéo về. Bên vệ đường sáng nay ta nghe thấy những tiếng thở dài và bao cái lắc đầu bất lực.

 

Cơn gió chẳng biết từ đâu mang theo gươm giáo xộc vào xương tủy. Nỗi đau loang đến tận bao nghìn năm trước.

 

Sơn hà xã tắc – đau hồn nước!

 

Tổ Quốc ơi!

 

Là tiếng gọi mà nghe như tiếng thở than giữa sóng cả mù khơi!

 

Dòng người nối nhau đi về phía hoàng hôn. Tưới máu và nước mắt mình cho những mùa vàng vinh thân lũ cướp. Bón nắm xương tàn để phì gia lũ bất lương. Cao quá và xa quá nên mắt nhìn không rõ. Đó là đám khói dập dềnh trên cái chóp trơ trẽn hay màu trắng của sự bạc ác tội đồ. Dân biết hết và dân hiểu hết. Thương cho dân mình. Chịu thương chịu khó. Núi giận sông hờn. Oằn mình khói lửa can qua…

 

Có ai như lũ bạn ta. Trọn một đời tự quăng mình vào đường tên mũi đạn. Nay đi giữa đất trời chôn nhau cắt rốn. Mà cứ ngỡ mình là khách lạ tận phương xa.

 

Ai đó gọi tên. Trần Hưng Đạo – Lý Thường Kiệt – Đinh Tiên Hoàng – Lê Lai – Nguyễn Trãi… Đó đâu chỉ là những con đường với những điểm giao ngã tư ngã bảy. Mà là hồn người xưa quẩn quanh cùng hậu thế. Khắc khoải nối những điểm giao quá khứ tương lai. Với câu hỏi cháy lòng: Nước mạnh, bao giờ?

 

Câu hỏi đơn giản thế mà sao mắt cứ ngơ ngác nhìn lạc lỏng ngu ngơ!

 

Cúi mình gieo vào đất hạt giống hiền lương

Mong cho đời sau đứng thẳng thành cánh rừng cương trực

Ngước mặt lên trời cầu mưa vào những trái tim khô hạn

Để những làn môi tươi thắm nắng hồng

 

Đất nước mình – trăm suối nghìn sông

Mải miết đổ ra biển khơi vị ngọt

Dáng đứng của dân nghìn đời như một

Cứ lặng thầm trong nhẩn nhục mù sương

 

Sáng nay ta nghe và thấy ở bên đường…

 

Sai Gòn, 11g05 thứ Sáu, 29.01.2016

BÙI NGUYỄN TRƯỜNG KIÊN

 

 

TIN THƠ: 

 

>> Trần Dzạ Lữ tiếng mạ gầy chiêm bao

>> Xuân Trà câu thơ chìm nổi

>> Trúc Linh Lan nhan sắc mùa giông bão

>> Lương Ngọc An nhật ký về hoa sữa

>> Kim Hương tình theo tràng hạt lặng thinh chợ đời

>> Đặng Tường Vy nghe ngôn ngữ chính mình lên tiếng

>> Phương Viên cái rét cũ vẫn còn tê ký ức

>> Lê Thanh Vy giải thiêng anh sau mỗi lần hẹn gặp

>> Nguyễn Vũ Quỳnh trả mùa thu cho em

>> Trần Hà Yên uống cạn chiều vẫn khát

 

 

>> ĐỌC THƠ TÁC GIẢ KHÁC…