(Vanchuongphuongnam.vn) – Em, người đàn bà đi qua thời vụng dại/ Dỗ giấc hoàng hôn, ngoái lại tuổi ba mươi…
Bước qua lối mộng xuân thì
Em, người đàn bà đi qua thời vụng dại
Dỗ giấc hoàng hôn, ngoái lại tuổi ba mươi
Tia nắng cuối ngày, treo tiếng cười trẻ mãi
Hoa trái còn đây, rờ rỡ nét xanh tươi
Người đàn bà xuân thì, tròn căng mộng tưởng
Nắng nhạt đã phai dần, vơ vẩn lần quanh
Nghiêng lệch đôi vai trần, ngần ngừ độ lượng
Chao đảo ngày đi, cơn gió mới dỗ dành
Quẩn rối lòng miên man, nổi niềm cay đắng
Sao nắng cứ đong đưa, ngang dọc đường quê
Nghe xa vắng bến xuân, ru chiều phẳng lặng
Có mỏi mòn chưa? hoa cỏ lạc lối về
Em cứ đứng bâng khuâng, bên đường bất chợt
Nắng quái trùng triềng, dang dở bước phiêu linh
Như còn nguyên đây, thiếu phụ hồng phơn phớt
Sữa làm sao cái sai đã đúng quy trình
Đừng hoang tưởng có một hôm nào ngựa trắng
Sẽ đón em đi, trong nắng sớm nuột nà
Hạnh phúc đã đan cài khổ đau dai dẳng
Mà tự mình phải bươn trải để vượt qua…
Có một chiều xa
Em bước qua một cuộc tình buồn
Nghe mồ côi, đoạn đời đổ vỡ
Như sông xa nguồn gờn gợn lợ
Dập duềnh trôi trống vắng trăng suông
Mơ hồ rơi thảng thốt điều gì?
Bỗng òa vỡ chiều trong tiếng vọng
Dĩ vãng khép, ngượng ngùng mở đóng
Ru tình buồn gượng nhẹ bẵng đi
Gió chiều đi, bong vỡ xác xơ
Con nước đổ xuôi dòng líu ríu
Chiếc xuồng câu dật dờ ngượng ngịu
Lặng lẽ trôi, bỏ bến xa bờ
Một chiều xa, ngày tháng quạnh hiu
Em tươi trẻ, òa cong vòng sống
Bóng nắng đưa, dập duềnh xao động
Mờ xa dần, váng vất cô liêu…
Xa biển về đồng
Anh về thôi, xa biển về đồng
Nơi tuổi trẻ neo bờ cát trắng
Con sóng bạc, xao tình phẳng lặng
Trải ngập bờ, sâu lắng mênh mông
Sóng bâng quơ, ngời đãy lưới rùng
Thương con ruốc, hết mình thành mắm
Bánh tráng giòn tan chiều xanh thẳm
Trong vắt tiếng cười góc cạnh trẻ trung
Về ruộng rẫy, đồi cao, triền thấp
Mùa măng non, lại nhớ cá mòi
Nhớ đôi mắt cứ nhìn chằm chặp
Rối bước, quẩn bờ, anh lẻ loi
Anh về cuốc lật ngày xưa lại
Thở giốc, bên đồi nắng đăm chiêu
Bỗng quay quắt, dáng người con gái
Đứng chôn chân kéo lưới trong chiều…
L.T.H