Bước vu vơ – Chùm thơ Nguyễn Đăng Khương

158

(Vanchuongphuongnam.vn) – Từng đàn cá bay ra từ những lưỡi dao/ kẻ say rượu cầm dao đâm vào ngực mình nói thu hoạch những mùa hoa…

Ảnh minh họa

Bước vu vơ

Sau vầng trán nhăn nheo bước chân chuyện trò bất tận

Những bộ xương vô danh muốn trở lại với thịt da
nhầm lẫn chỉ con đường về
bóng tối mục rã thì ánh sáng cũng lụi tàn
các ngài chờ giao thoa trời đất
đừng quên mang theo trái tim ở bất cứ dạng nào

Vết thương than thở với nơi lành lặn
ngươi còn được quan tâm
rừng bay theo đôi chân chim
cơn ác mộng táng trong rượu mạnh đòi về trên chuyến thuyền độc mộc
ta chỉ mong không chảy máu bây giờ

Bất bình nói tôi bị đuổi khỏi nhà và vợ con đang đói
tình yêu của tôi đối với cuộc đời quá rộng
như công lý ôm ấp xác chết
mảnh thuyền vỡ trên biển đòi ghép lại
loạt đạn bay ngược lại nòng súng
kẻ bị tuyên án tử hình không biết là ai

Từng đàn cá bay ra từ những lưỡi dao
kẻ say rượu cầm dao đâm vào ngực mình nói thu hoạch những mùa hoa

Điều sáng tỏ nói với đêm đen
không ai nhìn thấy
như mắt nói với bờ mi
ngươi là nơi tăm tối mà đến chết ta không bao giờ nhớ
trong gương mi chẳng là gì nếu không có ánh sáng của ta …

Vực sâu gọi vực sâu nhìn đường lên dốc núi.

 

Người ảo ở quanh ta

Trong suốt hóa thạch họ cố vẫy vùng
phút giây thoát kiếp thành tiền sử
không tiếng động một đốm lửa
trong lòng chúng cư đêm trơi ma

Chiếc giường chạy đôi chân đau nhức
từ gót lên đến ngực
ánh sáng nằm nhìn bóng đen lao vun vút

Ai ném ra ngoài cơn mưa
sấm sét ghì chặt ban mai
thanh âm chưa thoát ra khỏi cổ họng
những câu hỏi còn nguyên trong huyệt mộ
chiếc sọ đã văng đi

Hiện thực chải tóc khoác áo và bay lên
không thể tự khâu vết thương
họ thấy máu mình cháy bùng trên nước

Và chúng ta diễn cơn mê sảng trong lòng đá sỏi của nghìn năm trước.

 

Leo dây rừng nguyên sinh

Dưới lớp sóng chất vấn đôi tay chém đường vòng
hiển nhiên vượt thử thách
lít chít khung lam yêu đương chim sẻ
rìa mép ngàn năm mặt mọc lên rừng
dây leo bế thốc ước mơ

Để mát đời mình tự xoay cánh quạt
dòng điện đã ngắt
ánh sáng ngưng đọng vị đại biểu ngủ quên
cuộc đào tẩu trong trò chơi ú tim ngày nhỏ
lời chị hát đạn bom chìm xuống
giờ chỉ át lá khô

Bóng ta bắt chiếc cầu
dắt qua thời hoang dã
lên ngôi những thức bỏ đi tập tàng quẹt kho cơm cháy
rượu ngà thèm cào cào giun dế bướm ong
sống lâu hơn tiên tổ

Trong sương mù ở giờ khắc đụng nhau
xe lao trên đường quá rộng
mờ con mắt quắc lỗ tai
người có khi đi qua đời này rất mỏng

Muốn thì cứ lặng im
không ngăn được cú đá
như phim bi hài kịch còn dài
con mắt đục ngầu nhìn cái chết trong suốt
đội ngũ rút kinh nghiệm sâu sắc

Để ấm vùi sông đáy
để bình thản tự yêu
cây xanh nhìn lúc cây chiều
leo dây rừng thấy tín điều lung lay…

 

Chụp bóng của bóng

 

Bằng phần nghìn khoảnh khắc tiếng vạc kêu sương

màn đêm tay buông

nắng khởi hành linh hồn chữ giã những cuốn sách chơi rong

các ngôi sao tự sự không cần đánh bóng ngọn sóng trữ tình vật vã

trăng khiếp vía trước đèn cao áp

mỏi mòn khát vọng ngủ quên

cơn đau ngàn năm trong các cơ quan tạm thời thỏa hiệp

người đàn ông ba ngày một lần nhuộm máu một lần mong mái tình bóng đen trở lại

họ nói về những đổi thay của người đàn bà

mùa lá mượt đi qua thân thể người ta yêu

để lại quả khô bung nở

phong rêu mộng trượt trơn đẹp lối mình

 

Cây chỏng gốc lên trời giấc bội thu, sau bão

ngày đi ngược trong vườn âu lo một màu trước mắt

toan tính lá xanh héo dần trái non gắn vào mơ ước

lối mòn đen đủi đưa người đến nơi lặng sâu tĩnh thẳm

những bàn chân ngân vang ai ngồi kể chuyện vùng hoang

Miền Tây, về người làm vườn cuối cùng, cành hư vô mộng tưởng quả đầy

gặp nhau thỉnh thoảng họ gặp trong tiếng rụng

điều không hiểu được người người lại hát ao chỏng mặt mình xuống đáy ưu tư

 

Nhập vào người đàn bà là đàn cá phả bọt đẻ trứng trên bóng hình rung rinh bến nước

phập phù cay mắt mọi trị giá

cuồng nhiệt bọn trẻ yêu mê điên sao cũng mau vội bỏ 

lau ngày ngày ba gương mặt góp vào đài tổ quốc

khói hương hôm được hôm mất

nhìn chồng con rưng rưng

chuyện vặt thường nhớ xâu xé qua đi

cây thương tật không lành người được

vươn cao lưng còng xuống

bên vách nhà da rắn lột đung đưa

 

Xong phần nghìn ánh chớp

câu chữ vụt qua não bộ

khoảng trắng định hình các đầu ngón tay

tiếng sáo đi qua xác đêm tỉnh thức

thủ phủ lá mơ ngời lên tiếng hát

màn sương u ám hóa mật ngọt thu mình đôi mắt mờ đục đâm chồi nẩy lộc

ánh sáng con chữ xuyên đời tăm tối

ngôi nhà của mèo hoang và giống chó Phú Quốc

đàn vịt trời bay ra từ bức tranh vứt lông tung tóe

như xác chữ giãy giụa con tim hốc hác lấy lại thăng bằng cốc cà phê… 

 

Bằng phần nghìn khoảnh khắc cơn buồn ngủ chụp những đồng quê bay ngang giấc mơ cây xà cừ trụi bóng.

N.Đ.K