Tác giả Hoài Thơ
Xuân buồn vì vắng bóng em
Em không về xuân vui cũng bằng thừa
Miền yêu xưa chỉ mình anh lẻ bóng
Hàng cây khô khép nép buồn mong ngóng
Bóng người xa chẳng ghé lại một lần
Xuân đầu mùa lạnh như gió nàng bân
Sương rơi nhẹ lòng buồn không thể nói
Thầm lặng lẽ nhìn về miền sương khói
Tan nát lòng đau nhói trái tim khan
Em không về xuân đến buồn mênh mang
Anh lặng lẽ đếm dòng người xuôi ngược
Phố vẫn vậy sao chỉ anh lẻ bước
Thương đời mình! Thương cả số phận em
Khắc khoải chờ mong em đến từng đêm
Thêm một lần mình dìu nhau qua phố
Nụ hôn rơi lối xưa chiều mưa đổ
Xuân nồng nàn! Anh đau khổ em ơi
Mong tình đẹp tựa mai vàng
Mỗi năm mai vàng nở
Đẹp tựa một cuộc tình
Chắc là ta nặng nợ
Cách xa lòng không quên
Giấu nhớ vào đêm tối
Dối buồn vào tận tim
Rượu nát hồn bối rối
Người ở đâu… mãi tìm
Xuân rơi ngập lối về
Cửa lòng luôn khép kín
Ta đi giữa cơn mê
Bao mùa xuân bịn rịn
Hoa nở thắm muôn nơi
Cúc đơm mùa thương nhớ
Đếm bao lần chơi vơi
Đếm bao lần trắc trở
Ước mùa thơm sắc cỏ
Vàng mãi những cành mai
Mong tình yêu mãi nở
Khơi giọt tình chẳng phai
Buổi đầu biết nhớ mùa xuân
Về vá lại tháng ngày của dại khờ
Tuổi ngô ngơ dưới sân trường đầy nắng
Thả hồn trôi nguyên vẹn một màu trắng
Mắt hạt huyền áo lụa vướng hồn thơ
Thương trang sách nhớ vườn cỏ ven bờ
Đời gõ cửa nắng mưa không biết sợ
Cứ vô tư như mùa xuân đang nở
Đường xuân rơi những bước nhỏ đêm rằm
Cùng nhau ru phím nhạc tình đầu năm
Khoe áo mới khi mùa xuân vừa đến
Ta ôn lại những vui buồn thương mến
Như buổi đầu biết nhớ một mùa xuân
H.T