Nhà thơ lữ Hồng
Một mùa xuân nữa lại rời đi nhân lúc ta nằm ngủ
Sau không giờ, vẫn là đêm
Người qua phố không cất lời tụng niệm
Tiếng côn trùng cầu an ở phía trăng không sáng tới
Bời bời những gió tháng Giêng
Ai đốt lò trong đêm?
Cho khói ngả say say vàng men cũ
Một mùa xuân nữa lại rời đi nhân lúc ta nằm ngủ
Bỗng khát trăng như thi sĩ khát cô đơn
Không ai rót mời ta một ly rượu trắng trơn
Để đốt cho dữ dội hóa lành yên, cho đắng cay thành dịu ngọt
Thôi thì viết một câu thơ làm chứng
Rằng ta đã tự mềm môi
Trăng thắt vào đêm một tấm gương soi
Nghe lòng xiết xao ở vùng xưa gió cũ
Đã hẹn thề rồi mà thời gian đâu giữ mình xanh như cỏ
Để đêm rằm ta đỏ mắt ngùi trông…
Một đêm mơ
Mơ tay chạm phím
Thấy những nốt nhạc
Thành nấc thang lên vườn địa đàng
Lặng thinh không dám bước
Sợ ăn nhầm trái cấm
Cố phác thảo chân dung mình trên mặt đất
Trong đêm ngập ngụa bóng tối
Mơ mình thơm như cỏ
Treo nỗi buồn lên cây tử đinh hương
Giữa cánh đồng ngổn ngang ánh sáng sau ngày ngấn bão
Lân la đến tổ của loài chim sẻ
Xin nấp mình
Đưa nỗi buồn ra cầm cố
Con sẻ chạy trốn một kẻ lạc loài
Đang cố diễn đạt mình bằng lời nói bâng quơ
Chưa kịp ăn trái quả mùa thu
Thấy mình lâm bệnh
Tóc trắng như tiếng khóc sinh ly
… tử biệt
Viết chúc thư vào từng viên sỏi
Xin ru mình cỏ thơm
Thoảng mình
Ai xua giấc mộng tan đi
Vẫn thấy mình nằm im trên cỏ
Êm đềm như dải mây
… mênh mang hồng
Có phải vừa hồi sinh?
Em sẽ tiễn anh như thơ tiễn mùa thu
Em sẽ tiễn anh như thơ tiễn mùa thu
Như thể mình chưa từng có ngày vì nhau mà thở
Đừng trách bãi bờ phận bồi phận lở
Ta nên vui vì vẫn còn nhau một chốn để quay về
Em sẽ tiễn anh như cái thảng thốt giật mình tiễn những cơn mê
Dẫu trong mộng đã vàng phai nỗi nhớ
Ngày vén tóc thương anh là ngày nổi gió
Trời có xanh đâu mà bắt cỏ phải mềm
Em sẽ tiễn anh trong ngày nắng thật hiền
Và trong cả những đêm thành phố đã ngủ yên, chỉ đốt tay mình thao thiết
Trong niềm riêng có những niềm riêng khác
Xin gửi tạ nhau một nửa chân thành.