Cạn ly đời – Thơ Trần Dzạ Lữ

815
Nhà thơ Trần Dzạ Lữ 

Ngày cha đi

 

Cha đi bỏ lại đường cày
Con trâu ngơ ngác, gió gầy chiều hoang
Mẹ về giặt áo bên sông

Nhặt bao nhiêu nhớ, cũng không thấy người…

 

Cha xa, còn lại mình tôi
Sầu lấp thôn ổ, tay vời quạnh hiu…
Nghĩ về con mắt đăm chiêu

Càng thương bóng núi, càng đeo đẳng tình.

 

Chụm tay mà gọi bình minh
Không nghe hồi đáp, giật mình mồ côi…
Ruộng đồng còn đó cha ơi

Mà sao thắt thẻo đũa đôi mẹ tìm?

 


Lót dạ 
 
Sáng tinh sương tôi đã lót dạ
Bằng thơ để đắp đổi yên bình
Thế giới hàng tỷ người… sao lạ?

Cả vạn ngày, chỉ nhớ một mình em…

 

Bên Mỹ 
 
Nghe người chết như rạ,
bên Mỹ, chỉ một ngày…
Phận đời sao mỏng quá,

Hình lá lúa trên tay?

 

Con virus nhỏ, gầy
Sao hơn bom nguyên tử?
Thế giới đang ứ hự

Chống giặc thuở trùng vây!

 

Phải chiến tranh sinh học
Dưới vỏ bọc ngoại giao?
Chiếc khẩu trang ngụy tạo

Giết người không gươm dao?

 

Nguyễn Du mà sống dậy
Đỗ Phủ kịp hồi sinh
Chắc thơ thành lệ máu

Khóc nhân loại điêu linh?

 

Tận thế rồi sao em?
Nỗi buồn ta khất thực,
chút yêu thương không thành…

Nói gì đến được, mất?

 

Phật dạy lẽ vô thường
Đành như nhiên để sống
Giữ tâm đừng vọng động
Sao lòng bể dâu luôn?

Sài Gòn – 5.2020

 

Xích lô 
 
Mỗi cuối chiều, tôi bước ra mở cửa
Lại thấy ông xích lô trở về
Người đạp xe còn sót của thế kỷ trước đo đó
Đạp, đạp hoài

chẳng thấy cuối đường hạnh phúc đâu…

 

Sáng nắng chiều mưa, sương gió dãi dầu
Vẫn như con ong, cái kiến
Ông lầm lũi
Kiếm cơm
Nhưng chẳng thấy ai đón đợi

Chắc là người tứ-cố-vô-thân?

 

Đời tôi cũng trầy xước vạn lần
Trong cõi nhân gian thiện, ác mù mờ ranh giới
Mới mở mắt thiên đàng

Đã nghe sầu địa phủ…

 

Xích lô, xích lô, ông về đâu nữa chứ?
Mưa Sài Gòn đang ngập ngụa trong nhau
Ghé lại đây
Cùng tôi uống nỗi buồn du thủ
Cạn ly đời
Quên hết kiếp nhân sinh…
(Sài Gòn – 6.2020)
T.D.L