Nhà thơ Trần Dzạ Lữ
Saigon, những ngày này…
Saigon thin thít rồi cưng
Ra, vô chạm phải rưng rưng nỗi buồn
Phố đìu hiu, xá cô đơn
Ngại con virus hết hồn… đó đây!
Saigon ơi! Những ngày này
Sầu qua phi cảng, người gầy chiêm bao
Thương mà ta, bậu xa nhau
Cách ly cả nụ hôn mầu nhiệm kia…
Đất-lành-chim-đậu, mấy khi
nỗi lo cơm áo lại ghì lưng ong
Bó chân lãng tử phiêu bồng
Chỉ chừa con mắt ngó mông quạnh chiều…
Bạn bè đã gánh đăm chiêu
Về nơi quê quán, còn nhiêu thân tình?
Cà phê sao chỉ riêng mình
Câu thơ mắc cạn, hồn chìm đáy sông!
Lạy trời mau hết tai ương
Để Saigon cứ yêu thương ngời ngời…
Không nơi đâu? Tất nhiên rồi!
Rất hào hiệp trái tim người phương Nam…
Nam Mô Quán Thế Âm Bồ Tát
Thư tháng Ba gởi mẹ
Con dại dột theo tình nên lỡ mãi
Cứ treo lòng chung thủy để vai đau
Thiên hạ đời nay hề! đâu nhất quán
Trong tình yêu cũng bá đạo đó sao?
Là trượng phu nhìn nước chảy qua cầu
Thương quê quán dìm gan, không khóc
Mẹ một đời nuôi con rồi cũng mất
Cánh thiên di lồng lộng bến giang đầu…
Đêm dị thị nghĩ càng thêm yêu mẹ
Bởi công hầu khanh tướng đã xa bay
Ba mươi năm cần mẫn ánh trăng gầy
Tiếng đàn tranh cơ hồ con đứt ruột!
Ngó trời mây thèm hoa ngâu, hương bưởi
Thuở quay về cũng trắng mộng rồi đây
Con ngơ ngác… ngã ba đường chới với
Tấm lòng nào như mẹ để con vay?
Sống chân chất có người cho không thoáng
Là đất rồi không muốn nặn tò he
Tình yêu này con không mong phức tạp
Xin bình yên cho một cõi đi về…( *)
—
(*) Tựa nhạc Trịnh Công Sơn
T.D.L