Nhà thơ Nông Tử Lệnh Anh
Khoảng trời so le
Gửi AC
Chẳng kịp hôn mà môi đã ngọt
mùa thu chưa nghiêng nắng đã vàng
Anh bảo gió đừng lùa vào kẽ lá
vạt mây chiều đôi ngả lang thang
Có điều gì mắc lưng trời kéo vệt sao loang
Lật trang mưa
đọc nỗi buồn của nước
Thấy em bên cạnh khúc bình minh
Hình như môi em mím chạm vào khoảng lặng
Bản sonate rơi ào ạt
đẫm đụa hơn những hạt mưa
Một ngàn phím đàn dương cầm rung lên chẳng đầy được khe trăng thưa
Bao phủ anh những hạt tròn hẹn ước
Đính lưng chừng thời kí ức
Rót vào xa xăm đầy ly ánh nhìn trong suốt
Nắng không đủ rắc lối em đi ngày trước
Anh quay về nơi em phía sau ngọn sóng sông Tiền
Chao chát nhịp tim anh theo ngả cù lao hẹn ước
So le khoảng trời xuôi ngược
Em
Anh…
Bắt đầu từ lưng chừng khúc sli
Anh rót chút mùa hè buổi sớm
Chưa chạm lưng chừng khúc sli em đã xa rồi
Chỉ còn chùm hương em tơi bời trên vòm biếc
Gỡ về phong kín riêng tôi
Em đi về phía trang đài hun hút
Để mình anh khoác chùng tiếng suối ưu tư
Em giấu lửa gì trong đáy mắt
Nung cháy tim anh giữa hoang mạc trần gian
Em đính đồng tiền ven má lúm
Xô anh vào vòng xoáy những tinh cầu tan
Rồi có một ngày mênh mông tím
Em về xếp lại chuỗi lặng im
Rải nhịp tim chênh chao cuối khúc sli vời vợi nhớ
Lắng đầy trầm tích hoang sơ
Chỉ còn sóng em trùm kín bờ ngây dại
Con tầu anh lặng lẽ ngẩn ngơ chìm…
Em giăng nắng cả mùa thu
1
Em giăng nắng ngập bầu trời
Anh ôm bằng cả kiếp người của anh
Buồm căng giọt nắng long lanh
Mùa thu nắng sóng chòng chành tương tư
2
Hạt nắng nào ban tặng cho anh
Có phải hạt nắng tròn từ đôi môi em mọng đỏ
Hay từ cửa sổ thiên đường em đang bỏ ngỏ
Riêng cho anh dòng nắng ngọt ngào
3
Em tròn căng nắng nắng tràn lan
Nắng rơi tung nắng nắng lan tràn
Môi em tỏa nắng ngàn hương nắng
Rối bời em nắng nhịp âm vang
4
Đường mây phía ấy thu gần quá
Nửa mùa em trở gió giận hờn
Đến nỗi phía anh toàn là nắng
Nắng lưng chừng khe khẽ môi hôn
5
Ai làm nghiêng ngả trưa thương nhớ
Lối cũ người đi động nắng vàng
Áo em phấp phỏng mầu mây phủ
Anh đành trở lại lối thu sang…