(Vanchuongphuongnam.vn) – Nàng ngắm nhìn mùa thu qua cặp kính cận ba phảy năm đi-ốp. Quán cafe vắng hoe, chỉ có nàng ngồi hướng mặt ra hồ.
Phía bên có đôi nam nữ đang phì phèo hút thuốc lá điện tử, khói cuộn lên từng đám rồi bị gió hắt tung ra tan biến vào không gian mất hút. Vào giờ tan tầm, dòng xe ngoài đường hối hả ngược xuôi như dài vô tận. Hình như ai cũng vội, chỉ mình nàng rảnh rỗi. Nàng nhấp chút cà phê trong chiếc cốc xứ trắng rồi tựa lưng vào thành ghế đưa ánh mắt hững hờ. Những tia nắng cuối ngày xuyên qua hàng sấu ven hồ chiếu những đường hào quang rực rỡ. Thỉnh thoảng một làn gió tràn qua chỗ nàng ngồi mát rượi. Mùa thu luôn gợi cho nàng những cảm xúc buâng khuâng khó tả. Có khi là nỗi buồn man mác về quá khứ xa xôi, hay thất vọng vu vơ vì thiếu thời gian cho vài dự định. Cũng có hôm nàng ngồi nhìn lá rơi, lòng nao nao nhớ mẹ một mình trong căn nhà nhỏ, nhớ cánh đồng làng vào mùa lúc chín, nhớ cả người tình đã chia ly từ mùa thu năm ngoái…
– Dạo này có làm thơ không?
Quay lại thấy Duy vừa bước tới nàng nhệch miệng cười, còn anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Lúc trước nhận được tin nhắn, Duy hỏi: Em đang ở đâu?. Nàng nhắn lại: Đang cafe. Duy bảo sẽ đến. Nàng trả lời: Ok. Nhưng thực ra nàng chỉ muốn một mình. Nàng thầm trách mình đã không nhanh trí đưa ra lí do để tránh cuộc gặp này. Nàng chỉ muốn một mình ngồi nghĩ mông lung, nàng chỉ muốn một mình để gặm nhấm những kỉ niệm với Phong…
– Thơ thì ế ẩm còn thị trường chứng khoán thì rớt thảm hại – Nàng trả lời mà không nhìn Duy.
Duy châm điếu thuốc rít một hơi dài. Sau khi quay đi nhả hết khói trong miệng, anh nhìn nàng thốt lên như người phát hiện ra điều mới mẻ: Ôi, em tôi đu đưa với toàn thứ ảo!.
Nàng cười nhạt: Thời đại của những con số, nhiều người sống vậy đâu phải mình em.
Duy nhìn nàng lại có vẻ như đồng tình, còn nàng nhìn ra phía mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Nàng nghĩ khi không nắm bắt được, mọi thứ trở nên chông chênh mờ ảo. Tình yêu đi qua còn đọng nhiều vương vấn và thơ cho nàng những khoảnh khắc phiêu du. Nàng thích đuổi theo những suy tưởng mỗi ngày bằng men theo câu chữ. Thơ là ảo là mơ hay chỉ giản đơn là giãi bày xúc cảm, nàng chưa bao giờ cắt nghĩa. Thơ khác xa với thị trường chứng khoán, nàng thấy khôi hài nếu so sánh chúng với nhau. Chỉ biết rằng các giá trị nàng men theo đều biến ảo, nàng không đủ thời gian để đi tìm xem nó là hư hay thực. Nhưng chắc chắn một điều, nếu theo đuổi đam mê nàng cần dung nạp chúng. Nàng mở tài khoản tình cờ do một người bạn rủ, chứ không giống như đắm đuối với thơ. Với số tiền ít ỏi tích cóp được, nàng coi đó là sự trải nghiệm giữa thời công nghệ số. Chả tính toán, chả kì vọng. Cũng là cách học để cưỡng lại sự tụt hậu của bản thân. Vậy mà dần dần nàng lại mê bảng điện tử đỏ – xanh giống như người ta mê cờ bạc.
– Được hay mất? – Duy tò mò nhìn nàng hỏi – Người ta bảo, chỉ có năm phần trăm người thành công trên sàn chứng khoán, em thuộc số nào?.
Nàng cười bảo, suốt mấy năm dìm mình trong hai mươi tư chữ cái và mười số tự nhiên, cộng nhiều đêm mất ngủ thì nàng vẫn đang ở cái ranh giới giữa năm và chín mươi lăm.
– Thế coi như là ổn. Hên hay sui cũng đừng nghĩ đến quyên sinh, lúc nào cần nhớ gọi cho anh.
Nàng ngửa mặt lên trời cười đầy mãn nguyện vì lần đầu tiên trong đời nàng có trụ chống lưng. Chứng khoán khiến nàng có cái để mong chờ khi bước vào ngày mới, ngoài công việc biên tập thơ cho một tạp chí. Nó thực tế và hư ảo, nó khốc liệt và tàn bạo, nó thử thách sự kiên trì, đo đếm trí tuệ và một chút may mắn. Đuổi theo nó nàng ít thời gian để đằm mình trong những câu chữ ngu ngơ và không còn thấy mỗi ngày qua đi lê thê trong hoang vắng. Cũng là cách để nàng thôi nghĩ về Phong. Nhiều người bảo đó là trò chơi mạo hiểm, nàng bảo đấy là sàn trí tuệ. Ngày qua ngày nàng miệt mài học thêm kinh nghiệm, còn bạc tiền vẫn ở rất xa.
Chờ cho Duy gọi đồ uống xong, nàng dè dặt hỏi: – Thị trường dạo này nhiều nghi ngờ quá, anh có thông tin gì không?.
Duy cười ha hả bảo: Không có “cá mập”, không có “tổ lái”, không có “hội nhóm” thì lấy đâu ra “sóng”. Thị trường chứng khoán mà nằm im thì buồn lắm. “sóng” được tạo ra không phải từ đám tôm tép liu riu ăn theo dòng nước, nó được quyết định bởi tình hình kinh tế, chính trị và xu thế, cả những “tay to” và “cá mập”. Tuy nhiên, những kẻ đó nhiều khi cũng thủng bụng phơi thây bởi vô số sát thủ rình rập kề bên với trăm nghìn trò ma quái.
Nàng gật gù tán đồng, nhưng vẫn thở dài bảo chẳng biết đặt niềm tin vào đâu.
Duy hỏi: Tình yêu.., thơ hay chứng khoán?.
Nàng bảo: Tất thảy!.
Duy lại nhệch miệng, cái cười thật khó cắt nghĩa. Nó nửa giống như sự thấu hiếu và chia sẻ, nhưng cũng gần như chế giễu: Đừng ảo đến thế. Các tôn giáo đều dạy con người sống hướng thiện và làm việc tốt để xây dựng xã hội văn minh, vậy mà vẫn còn vô số kẻ lợi dụng nó để sằng bậy huống chi là thị trường tiền bạc, điều quan trọng là tích lũy kiến thức và kinh nghiệm để tồn tại.
Nàng cãi: So sánh như vậy là khập khiễng.
Duy khẳng định: Đều là chỉ số niềm tin.
Mấy tháng trước, có người bạn ở ủy ban chứng khoán bảo nàng vào “tổ lái”. Nàng sẽ có tiền và có thể có thật nhiều tiền nữa. Chỉ cần nàng lập vài tài khoản để khớp lệnh, còn làm như thế nào đã có người khác tính cho. Nàng lơ ngơ sờ sợ rồi lắc đầu từ chối. Sợ bẫy của nhóm lợi ích, sợ liên quan đến rửa tiền, lừa đảo… Đời đã nghèo lại lỡ mang tù tội thì đau. Thương mình nhiều nhưng còn thương mẹ hơn nên không dám mạo hiểm. Vài tháng sau cậu ấy bị bắt vì tội cùng nhóm đại gia thao túng thị trường. Nàng thở phào thầm khen mình tỉnh táo. Hay nghi ngờ giúp nàng không theo phong trào, không đu bám đám đông, không xa chân vào bẫy lùa gà. Nhưng tư duy bảo thủ khiến nàng bỏ qua nhiều cơ hội thay đổi cuộc đời.
Một cơn gió lại thoảng qua mát rượi. Duy vẫn phì phèo điếu thuốc trên môi, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nàng như yêu đương, như chia sẻ, như thăm dò. Nàng không thể cắt nghĩa. Nàng chênh chao thấy mình nhạt nhẽo. Tâm trí nàng lại nhớ đến Phong.
Phong thường cõng nàng đi dưới tán bằng lăng vào mùa hoa nở, hay ôm nàng giữa mùa đông lạnh giá và thì thầm lời yêu thương cháy bỏng. Nàng vẫn nhớ lần đầu hai đứa chạm môi, có làn gió vờn quanh mái tóc, có hoàng hôn gác trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng và mùi hương hoa sữa thoang thoảng nhẹ nhàng. Rồi anh nắm tay nàng lang thang dạo phố, chỗ dừng chân là cafe Thủy Tạ. Phong mải mê ngắm những dòng xe trôi bên bờ hồ Hoàn Kiếm, nàng soi mình trong chiếc smartphone. Tình yêu đi qua bốn mùa đầy thơ mộng, chẳng bao giờ nghĩ đến sự chia xa.
Vậy mà Phong đã rời xa nàng từ cuối thu năm ngoái, khi cánh đồng dưới chân núi ngả màu vàng sậm. Hai bên bờ Lô Giang xanh thẫm soi mình dưới dòng nước trong veo. Nàng thẫn thờ nhìn theo những cánh chim tìm về tổ lúc chiều buông rồi hỏi Phong, sao cứ phải xa rời đất nước thân yêu. Phong bảo muốn nâng cao tri thức và đổi thay lối tư duy cũ kĩ. Nàng đưa ánh nhìn buồn bã, không dám níu giữ anh sợ vì yêu mình là kẻ ngáng đường. Đó cũng là lần cuối anh về quê nàng trước khi bay sang phương trời xa tít. Phong muốn nàng đi cùng nhưng nàng lắc đầu từ chối.
Uống hết cốc cafe còn dở Duy nhìn nàng nhận xét: Bọn trẻ bây giờ không đọc thơ, chúng đã có Rap. Rap nói lên những ước mơ và khát vọng, cả những nỗi buồn của thế giới cằn khô vì bệnh dịch và chiến tranh.
Nàng nhìn ra khoảng vắng giữa hồ, một vài ý thơ đang lặn ngụp trong đầu cũng không vì nhận xét của Duy mà bay đi mất.
– Thật lạ lùng là trong em thơ và chứng khoán lại có thể song hành, cũng may là em chưa đi buôn tiền ảo.
Nàng cười khẩy: Những kẻ đánh đu với toàn thứ ảo mà làm nên giá trị thật là đỉnh cao của trí tuệ, còn những người sống trong thực tế trần trụi mà chưa nhận thức được là lỗi tư duy.
– Lại còn triết lý mới kinh.
Nàng nhướn mày nhìn Duy định cãi, nhưng rồi nàng lại ngồi im. Từ ngày Phong đi nàng như một cái bóng vô hồn. Nàng không còn quan tâm nhiều đến nhan sắc và cuộc sống xung quanh. Lại càng không thích tranh luận hơn thua. Mọi sự trôi đi nhàn nhạt, nàng ít giao du và gặp gỡ bạn bè, tối về co mình trong gian phòng trọ, có ngày ăn tạm mì tôm cho qua bữa. Nàng chỉ thấy mình thất bại và cô đơn. Nàng hay nhớ ánh nhìn đăm đắm của Phong và bàn tay anh vụng về trên mái tóc. Nhưng tình yêu của nàng với Phong suốt ba năm đã trôi như gió thoảng. Mỗi đứa giờ đây đi theo khát vọng của riêng mình. Phong bảo sẽ quay trở lại, nhưng nàng biết điều đó thật mong manh bởi anh cùng gia đình đã ra nước ngoài sinh sống.
Đám bạn bảo nàng thời này là thời nào mà bỏ qua cơ hội định cư ở Mỹ để vơ vẩn với thơ và chứng khoán. Nàng không thể thanh minh. Nàng buồn trong hoang vắng. Nàng bảo mẹ bán nhà ra phố để hai mẹ con ngày nào cũng ở bên nhau. Bà từ chối bảo không quen nơi phố phường chật chội. Cả đời gắn với Lô giang, nếu rời xa dòng sông bà sẽ chết trong mòn mỏi nhớ thương. Nàng lặng thinh nhìn ra vườn ngô đang vào mùa chắc hạt. Gió len lỏi bên hông nhà trống lạnh. Từ ngày Phong đi, nàng vẫn một mình phóng xe về chân núi Lau cùng mẹ trồng rau, nuôi gà hay ra ruộng đào khoai. Có khi chạy sang chơi với những người hàng xóm. Nàng thương mẹ – người đàn bà một đời góa bụa. Nàng không thể rời quê để đi theo tiếng gọi của tình yêu. Nàng không dám bỏ lại mẹ trong khắc khoải nhớ thương để bay nửa vòng trái đất. Mỗi người đều tìm cho mình một nơi phù hợp, nàng nghĩ hoàn cảnh hai đứa chẳng tương đồng để an ủi sự chia xa. Vậy mà con tim nàng vẫn nhớ Phong quay quắt.
Duy ném mẩu thuốc vào cái gạt tàn lên tiếng sau những khoảng lặng:
– Thị trường sẽ còn down đấy.
Nàng hững hờ:
– Chẳng có tin gì tốt đẹp hơn sao?
– Chưa thể nói hay khi xu thế chẳng rõ ràng.
– Kệ đi, cuộc sống thay đổi từng giờ, ai ở lại sau cùng sẽ là người chiến thắng.
Nàng nhìn Duy rồi nhoẻn miệng cười khoe ra chiếc răng khểnh rất duyên. Ghế đối diện Duy nghiêng đầu nhìn nàng như kẻ bị thôi miên. Thị trường chứng khoán vẫn cuốn hút nàng mặc dù trên đường đi của nó bao kẻ thành công hay trắng tay, thậm chí phải quyên sinh. Nàng biết mình ngu ngơ kiếm tìm các giá trị trong thời đại có nhiều thứ ảo.
Những tia hoàng hôn cuối ngày đã tắt, không gian dần sậm lại. Duy rủ nàng đi ăn nhưng nàng từ chối. Nàng đứng dậy trong khi cái đầu cứ u u nằng nặng. Nàng bỏ mặc Duy ngồi đó. Bóng tối vừa loang khi đèn đường bật sáng, tiếng động cơ và tiếng còi xe vẫn ì ầm không ngớt. Bước chân gần về đến phòng trọ, con bé sinh viên trường tài chính thuê gian bên cạnh thấy nàng đi chệch choạng như kẻ say liền hỏi: Chị lại đi đọc thơ về à?. Nàng gật đầu. Nó hào hứng bảo: Từ hồi bé em cũng thích làm thơ, vậy mà mẹ cứ bắt em đi theo nghề kế toán.
Nàng không đáp chỉ nhệch miệng cười và nghĩ thầm: Mẹ nó luôn là người thực tế.
Về đến phòng, nàng ném cái điện thoại vào góc bàn, nằm lăn xuống giường trút một hơi thở mạnh. Cái bụng đói meo mà nàng chẳng muốn ăn gì. Nàng nhìn qua khung cửa sổ thấy bóng tối đã chùm khắp nhân gian. Vài ngọn gió phất phơ trên những lá cau vua buông tiếng rì rào. Dạo này nàng hay nghĩ miên man, có đêm nàng không ngủ. Đã nhiều lần nàng hứa với mình là sẽ gạt Phong ra ngoài kí ức. Nàng sẽ hẹn hò với với một người phù hợp, cái nàng cần là đi về phía tình yêu, nàng không thể mãi chênh chao với thơ và chứng khoán. Vậy mà chả hiểu sao chiều nay ngồi với Duy, nàng cứ thấy anh xa lạ vô cùng.
K.U