Tác giả Lưu Lãng Khách
Xuân đi qua
Anh chẳng dám ghìm chân mùa hương sắc
Nàng xuân ơi! Em cứ thản nhiên qua
Để anh đứng bên hiên đời cúi mặt
Đếm tủi hờn nghe lạnh cứa xương da
Em hãy bước chầm chậm thôi xuân nhé!
Cho anh xin vài sợi tóc xuân thì
Để anh thấy chỉ hình như có lẽ
Mình sắp già chẳng xứng với môi mi
Chậm thôi em! Hỡi nàng xuân kiều diễm
Cho anh thêm vài giọt nắng xuân chiều
Để làm dáng cho chút gì kỷ niệm
Điểm tô hồn thơ đẹp nét hoang liêu
Vui biết mấy mỗi lần em bước đến
Ngậm ngùi thay xuân khoác áo ra đi
Thời mã thượng!… Đời tàn theo ngọn nến
Con chim nào đang mỏi cánh thiên di
Hãy cho anh được nhìn em lần nữa
Khi trong anh xuân vẫn ngát hương nồng
Mặc thời gian đã kề gươm cắt cứa
Sẽ điềm nhiên đối diện với thu đông.
Xuân 2020
Xuân xa mẹ
Lại một mùa xuân nữa đã về
Lâu rồi viễn phố cũng là quê
Chiều nay cố xứ bên hiên vắng
Có lẽ xuân đang rộn tứ bề
Thấu chăng trong đất trời xuân đó
Mắt mẹ già nua rỏ lệ mờ
Đăm đăm mòn mỏi trông đầu ngõ
Bóng thằng con dại tạc trong mơ
Hay chăng xuân thắm trời viễn xứ
Niêm một hình nhân nhạt nét xuân
Gió khuya e ấp tình xuân nữ
Se thắt lòng kia nghĩa đón mừng
Thiên Ấn cha nằm đau núi ngủ
Trà Giang mẹ đứng xót sông trôi
Sao con chẳng thể về bên mẹ
Khi bước ly hương đã mỏi rồi!
Đầu xuân 2020
Xuân đầu tiên không cha
Chiều nay con về thăm
Trời quê hương buồn căm
Mưa rơi! Rơi âm thầm
Còi tàu! Ai tri âm
Ven làng xưa con đi
Trầm hương xông lên mi
Bên mồ cha con gì
Dường ca lời lâm ly
Con ngồi ngoài Bàu Đình
Con ngồi trong câu kinh
Nghe âm xưa ru mình
Hoàng hôn! Bừng tâm linh
Như cầu bơ lang thang
Ôi! Đồng xưa gầy mòn
Con về nghinh xuân tươi
Hay về đưa xuân sang
Xuân đầu tiên không cha
Như mùa thu đang qua
Mong hồn cha phiêu diêu
Vui bình an nơi xa.
L.L.K