Nhà thơ Phan Tình
Mùa ngang qua phố
Có phải
phố chở mùa thu đi về qua lối cũ
trong cơn mưa chiều ướt sũng
hay chiều thu tiễn hạ vào giấc ngủ hoàng hôn
gió dập dờn thổi trên phiến lá vàng
man mác tiếng giao mùa
rưng rức từng giọt
mưa cõng chiều về cuối phố mờ xa
ai bước vội trên con đường hun hút gió
dấu chân trần vương trên phố rêu phong
tiếng dương cầm thánh thót
vọng theo phố mùa sang
bằng lăng không còn tím ngắt
phượng rũ mùa trốn biệt lũ ve
rỉ rả mưa rơi trên lối mòn phố cũ
rong rêu bóng hình thiếu nữ
biền biệt dậy thì
mưa rắc lên miền ký ức
cắt từng mảng không gian chiều
quệt lên màu nỗi nhớ
phố chiều thu
mưa em vào tôi
Mưa!
Mưa
Từng giọt
Từng giọt
Lắng đọng bên đời
Văng vẳng tiếng à ơi
Như lời ru của mẹ
Tự ngày nao
Bàn tay đưa nôi
Vo tròn giấc ngủ
Tiếng sấm vọng về
Một thuở xa xôi
Cõng qua mùa nắng
Hạ trôi về đâu
Chỉ còn lại tiếng tau
Gió cuốn xào xạc
Mênh mang bên đời
Mây lững lờ trôi
Vầng trăng mười sáu
Che khuất
Nước dầm dề
Lúa đồng xa
Tràn trề sinh lực bẩy đòng non
Mưa phơi chiều
Có những chiều ta muốn gọi thành tên
Chiều phơi nhớ lên mưa mùa rỉ rả
Gió vỡ lùa heo may xao xác lá
Cuốn bay theo nghiêng ngả cuối con đường
Có những chiều ta muốn gọi chiều thương
Hạt mưa rơi… rớt bên thềm nhung nhớ
Giọt thời gian vỡ tan theo nhịp thở
Bài hát Bolero buồn nghe vụn vỡ con tim
Có những chiều ta vẫn mãi kiếm tìm
Bàn chân nhỏ ngập ngừng trên lối cũ
Thánh thót dương cầm nơi tim ta trú ngụ
Gió hờn mây vần vũ lối đi về
Có những chiều đã cách biệt sơn khê
Dìu kỷ niệm chập chờn trong chớm lạnh
Ta bắt gặp bóng hình ta ngộ hạnh
Men lối chiều canh cánh một niềm xưa
Có những chiều lòng ta lắng hơn mưa