Chùm thơ Ái Nhân

37

DÁNG QUÊ HƯƠNG

 

Đồng đất quê mình cây măng mọc thẳng
Nhành lúa mảnh mai cũng đội đất ngẩng đầu
Bến nước, cây cầu, tảo tần dáng mẹ
Bạc áo vai cha mưa nắng dãi dầu

Người quê mình dẫu đi khắp năm châu
Lòng vẫn khắc sâu lời ru mẹ dặn
Nhớ bát cơm thơm, gừng cay, muối mặn
Truyền thuyết Tiên – Rồng trăm trứng trăm con

Chiến công chói ngời, bằng đỏ như son
Chẳng thể nào quên công ơn cha mẹ
Biển bạc, rừng vàng, cá, tôm, cua ghẹ
Có bóng thuyền chài, cả máu chiến binh

Từ tốn khiêm nhường, không ngại hy sinh
Bao thế hệ hiến thân vì Tổ quốc
Độc lập tự do, trường tồn non nước
Ý chí kiên cường, dũng cảm xông pha

 

Con gái quê mình chăm chỉ nết na

Duyên dáng dịu dàng, kiêu sa lên hội
Trời quê hương xanh trong vời vợi
Mai trúc ân tình trong mỗi khúc dân ca

Sông núi quê mình rực rỡ gấm hoa
Cờ đỏ sao vàng tung bay trong nắng
Biển bạc, rừng vàng, đồng xanh, mây trắng
Dáng quê hương mình dáng mẹ, dáng cha.

 

 

GIẤC MƠ TÔI

 

Tặng đồng đội tôi hi sinh ở biên giới

 

 Trong giấc mơ tôi bạn về với tay xin ngụm nước

Mắt quầng thâm những ngày thiếu ngủ

Nắng cháy thịt da
mưa dầm thũng nước

những vết sước trên vai trên cổ 

loang lổ chiến hào
pháo địch đêm qua

Đầu bạn quấn băng thương loang máu

Chân lê chẳng chạm đất vẫn cười:

“Chúng mày về miền xuôi

Nhớ nói với mẹ tao rằng tao còn ở lại

Giữ biên cương mãi mãi vẹn toàn”

“Nói với cô gái nhà bên thường sang giúp mẹ

“Rằng tao không yêu đâu, nàng hãy lấy chồng!”

 

Lời nói dối của bạn tôi từ đáy lòng chân thật

Mưa xối chiến hào
Mắt bạn rưng rưng…

 

Hơn ba mươi năm rồi xa cuộc chiến tranh

Pháo vẫn nổ trong từng giấc ngủ

Khói súng mịt mù vẫn vương mùi khét lẹt

Máu bạn tôi còn ấm dưới tay mình!

 

Hơn ba mươi năm rồi sau cuộc chiến tranh

Lệ đã cạn hết rồi trong mắt mẹ

Những Người lính – đồng đội tôi rất trẻ  

Những linh hồn im lặng giữ biên cương

 

Những cột mốc trên đường biên – bia mộ

Chứng nhân lịch sử hào hùng

Nơi máu xương, đồng đội tôi đổ xuống

Cho đất nước thanh bình vĩnh viễn mùa xuân

 

CHUYỆN TÌNH HOA CẢI

Có một thời hoa cải
Rực vàng bên bến sông
Có một cô thôn nữ
Mãi em không lấy chồng

Có một làng ven sông
Có mảnh vườn hoa cải
Có một người con gái
Ươm nắng vàng mùa đông

Có một mối tình hồng
Dịu dàng hương đồng nội
Người trai đi bộ đội
“Cải có chờ anh không?”

Qua bao mùa bão giông
Hoa vàng mong manh đợi
Chân mây xa vời vợi
Cải theo anh… về trời!

Bến sông quê lở bồi
Mắt răm vời vợi khóc
Lau trắng màu tang tóc
Sông Sứ buồn mênh mang

Vườn cải vàng ven sông
Bây giờ không vàng nữa
Mắt răm xinh một thuở
Đắng cay… theo về trời

 LÍNH ĐẢO

Bình minh mặt trời đội sóng
Từng đàn mây lửa bay về
Ban mai đồng đội thay gác
Biển đầy rực sáng… đê mê

Thỏa thuê hít căng ngực gió
Dõi xa tít tắp chân trời
Mịt mù trùng dương sóng vỗ
Thanh bình muôn dặm biển khơi

Hiên ngang giữa trời gió nắng
Lung linh hải đăng kiêu hùng
Dãi dầu gió mưa giông bão
Kiên cường không chút nao nung

ÁI NHÂN