Chùm thơ của Đỗ Tấn Thảo

890


Tác giả Đỗ Tấn Thảo.

Cứ ngỡ 

Cứ ngỡ cơn mưa trái mùa tháng tư
Mang em về cho đêm đầu hè dịu ngọt
Mang đám mây xốp bồng bềnh vô định
Mang hơi lạnh biển cả rầm rì mênh mang ngày bạc sóng
Nhẹ hẫng thương đau quấn quýt chỗ ta ngồi.

Cứ ngỡ cơn giông sấm chớp vọng động
Buổi chiều chạy nhanh
Sửa soạn phơi phong chậu hoa
Đón trận mưa rào em phiêu lãng.

Cứ ngỡ phấn son nhạt phai
Em mang gương mặt tươi tỉnh
Nụ hôn gió khe khẽ gọi cửa
Nâng bỗng giấc mơ anh vừa êm ấm trên giường.

Cứ ngỡ đóa em chắt chiu mùa khép mở
Thắm đỏ khoảnh khắc hân hoan
Đêm bất tuyệt tình yêu thổn thức
Ngày thờ ơ những bạc thếch úa màu.

Tình yêu thắp lên

Khi lửa lòng thắp lên
Cho đêm nguyệt tận
Đôi mắt hươu dớn dác
Rừng tan tác về đâu.

Khi tàu ngầm tháo chạy
Dòng biển máu gầm thét
Bứt rứt từng cơn hoen rỉ u uất
Biết nơi đâu quay đầu.

Khi tình yêu chợt hỏi trăm năm
Sông bồi hồi lên dòng chảy
Rời ra những cặn bã thời đại
Đóa phù đăng mỏng mảnh con thuyền giấy
Ngọn nến lung linh dìu dặt cỏ cây đêm.

Nằm êm êm đồng bằng phù sa châu thổ
Đom đóm bay bay nhấp nháy đêm hè cô tịch
Hương nguyệt quế theo em vào giấc mộng xa xăm
Nơi khu vườn tươi trong
Vuốt tóc em xanh qua khô hạn.

Chùm dâu đất ôm tháng ngày dằng dặc
Buông đượm hoàng hôn
Dấu chân loài chồn lá khô lu lấp
Xào xạc gió thơm từng miếng chua ngọt.

Hoang sơ

Lơ ngơ đôi tay xịt cồn
Vật vờ khẩu trang mặt nạ vô hồn vô sinh rơi vãi
Suy tàn vo tròn lên những cơn buồn ngủ
Bên mùa trái non hư thối rụng
Dây thép gai cột rào xi măng không tín hiệu.

Những ngã đường hoang sơ
Không dối trá, chất độc, covid, mở ra
Vừa chạy qua hơi ấm lời nguyện cầu
Với luồng tự thức dũng mãnh
Và hành trang đủ đầy của người lãng tử
Di dưỡng đời sống hiện sinh chất ngất.

Sớm mai hớn hở mênh mông
Những đóa triêu nhan nở âm thầm cao cả
Buổi chiều tư lự dặt dìu
Tím lam miên man hừng lên gấp gáp
Hun hút bóng đêm thỏa hiệp
Định mệnh trăng sao không thôi thắp sáng hang cùng ngõ hẻm.

Đ.T.T