Chùm thơ của Khuê Việt Trường

528

(Vanchuongphuongnam.vn) – Phía nỗi nhớ là những ngày tháng cũ / Là giọt mưa rơi nhòe vạn nỗi buồn / Là sân ga bao ly biệt đã từng / Là tay vẫy giữa mênh mông gió…


Nhà thơ Khuê Việt Trường.

Biên ải

Ta vốn đa đoan giữa cuộc đời mè nheo này nọ
Chiếc xe máy lao về con đường đèo đầy sương, nước đầm đẫm thế gian
Những con đường ta đi qua có khi không có nắng
Chỉ là những lầm lũi đi về một phương trời xa tít

Em môi son em giữa rừng thông hoa cúc hoa hồng chen lối
Bửa ăn tối giữa lưng chừng mây có ly rượu sóng sánh trần gian
Ta hất vai nhìn cười khẻ khàng khi nhìn thấy những chiếc lá khô đuổi theo con gió
Có ngọn lửa nào cháy đỏ trên núi cao?
Để nhớ ta đã từng cháy giữa lãng quên
Ngu ngơ bứt một cọng cỏ làm vương miện tung hô
Rồi mai mốt kể cho những viên đá ven đường nghe câu chuyện ngày ta đến.

Ta ngu ngơ trong gối chăn khi chiếc lá vô tình rơi chạm vào ô cửa kính
Những giọt sương đêm loang dòng lệ người tình
Cố vẽ mãi chẩng vẽ nỗi ngày hân hoan đã qua
Nhìn lại đôi chân mình, chỉ còn đôi vớ rách tả tơi giữa miền biên ải.

Về đi thôi

Trần gian ấy vốn nhiều con phố rộng
Nhiều ngã tư đôi lúc gặp ngã mười
Bao dùng dằng và triệu cuộc phân ly
Quên và nhớ khắc trên từng phiến đá

Không ai nhớ dẫu vạn lần em khóc
Dẫu chân đau ngồi xuống bên vệ đường
Dẫu một mình trong cả một đám đông
Phía xa thẳm mây mù đang ẩn dụ

Phía nỗi nhớ là những ngày tháng cũ
Là giọt mưa rơi nhòe vạn nỗi buồn
Là sân ga bao ly biệt đã từng
Là tay vẫy giữa mênh mông gió

Là em đó, chiều nay còn đứng đó
Bản nhạc buồn vọng giữa nỗi nhớ quen
Về đi thôi- con phố nhỏ nghiêng mình
Nâng niu lấy từng bàn chân em bước

Trần gian sao lắm nỗi buồn

Dùng dằng mãi cũng có ngày giãn cách
Cơn mưa hè ngơ ngác tìm mái hiên
Mai hiên buồn không ai đợi mưa tan
Phố cũng vắng nụ cười trao gởi

Ở ngã sáu đèn xanh đang bật sáng
Chẳng có tiếng còi thúc dục đi mau
Những con chim về phố tìm nhau
Ngơ ngác ngó những ngôi nhà khép cửa

Ta áp má vào chiếc phôn chờ đợi
Là tiếng cười, là tiếng ho khẻ, tiếng bước chân
Vói tay tìm công tắc mở bình minh
Trần gian có nhiều nỗi buồn đến vậy.

K.V.T