Chùm thơ của Lê Quốc Hán

2296

Nhà thơ Lê Quốc Hán.

Công bằng

Cát trắng và sao xanh
rải đều trong trời đất

Hoa hồng và gai sắc
mọc chung trên một cành

Nụ cười và nước mắt
chia đều cho em – anh

Thiên đường và Địa ngục
muôn đời còn giao tranh

Vách đá 

Có tiếng gì rất khẽ
mơ hồ
vời vợi
xa
đêm gõ cửa trái tim già

Trái tim đã hóa thành vách đá
tiếng vọng sượt qua
rơi
lả tả

Và bởi vậy mùa thu trút lá
nhiều như nước mắt của người

Đá

Đêm nào cũng mơ thấy đá
ầm ầm đổ xuống từ trời
trên nẻo đường đời xa lạ
bao người vấp ngã tắt hơi

Đêm nào cũng mơ thấy đá
ngổn ngang trước ngõ nhà người
những giọt mồ hôi lã chã
xế chiều thành hạt mưa rơi

Đêm nào cũng mơ thấy đá
nhẹ nhàng đặt xuống ngực tôi
trái tim một thời băng giá
bỗng nghe ran nỗi đau đời

Bài thơ thời gian

Thời gian như chuyến tốc hành
mang theo lá đỏ và anh trở về

Tóc xanh vừa lỗi lời thề
thoắt, thành mây trắng cuối hè bay ngang

Ngu ngơ chạm phải ao làng
sen chưa kịp hái đã tàn trên tay

Trái đất ơi! Ngược vòng quay
cho ta nhặt lại cái ngày đầu tiên

Dụ ngôn chiều cuối năm

Trời mùa thu trong xanh mây mùa đông vẩn đục
vườn đầu xuân long lanh rừng cuối đông củi mục

Vinh quang và điếm nhục hai mặt một kiếp người
khổ đau và hạnh phúc biết ai đầy ai vơi

Ôm riết nhau trọn đời nửa quen chen nửa lạ
chiều nay giữa chợ trời còn chi mà mặc cả
Tổ đại bàng vách đá chim hạc mơ về trời
thương một thời đói lả ước từng hạt cơm rơi

Nụ đào giống nụ cười cánh rơi hình giọt lệ
dù đáy bể góc trời cây nào không có rễ

Dân đen và chúa tể kẻ nô lệ tình yêu
mỹ nhân và thi sĩ tim đau ngày ngả chiều

Hạt bụi 

Phải ngày xưa chúng mình hai hạt bụi, ở hai vì tinh tú xa xôi, một ngày kia qua hơi thở Chúa Trời, quằn quại hóa đôi linh hồn bất diệt.
Hai hạt bụi chẳng thể hòa làm một, nên suốt đời vờ vật ở bên nhau, đôi linh hồn sinh bởi một phép màu, nên muôn kiếp muốn tan vào một biển.
Nơi trần thế có bao nhiêu cuộc hẹn, cuộc hẹn nào bí hiểm hơn tình yêu? Phút gặp nhau mầm đau khổ vội gieo, giờ ly biệt lại hẹn mùa nẩy lộc.
Hai hạt bụi hóa thành hai hạt ngọc, đậu âm thầm trên gương mặt trái xoan, vì tình anh như ngọn sóng dâng tràn , mà tim em nông sờ như suối nhỏ.
Đôi linh hồn sinh từ nơi hơi thở, nên đêm ngày muốn trao lửa cho nhau, rồi cả gan bắt chước phép nhiệm màu, để tái tạo bản sao mình gửi lại.
Dẫu cát bụi sẽ trở về cát bụi, có hề chi khi ta đã gặp nhau, để biết yêu biết ca hát nguyện cầu, biết nuôi dưỡng đôi linh hồn bất tử.
Xin Chúa Trời hãy rộng lòng tha thứ, khi chúng con muốn vươn tới gương Người, dao tình yêu tách hạt bụi làm đôi, thổi vào đó một linh hồn bé bỏng.

Con người

Khởi thủy vắt từ bùn, hiện tại sinh bởi máu. Trĩu nặng trên vai hai phần tốt – xấu. Mang đôi cánh Thiên Thần và móng vuốt quỷ sứ. Nửa đớn hèn muốn át nửa thanh cao.
Ngẩng mặt nhìn trời mơ tới những vì sao. Hai cánh tay đưa lên thành ngọn đuốc. Ánh mắt hướng về phía trước. Mũi bàn chân hướng về phía trước. Chỉ đôi tai nghe được phía sau mình.
Đa tình nhất trong những giống đa tình. Trái tim tách làm hai ngăn và gõ nhịp suốt đời không ngủ. Đôi môi mang hình dáng bông hồng vừa nụ, sớm trao nụ cười đêm gửi nụ hôn.
Thiêng nhất: linh hồn, vĩnh hằng nhất: tình yêu, phù du nhất: của cải.
Nhỏ bé, bình thường, lớn lao, vĩ đại.
Nếu không có con người vạn vật chẳng sinh sôi.
Nếu không có con người trái đất hóa mồ côi.

L.Q.H