Chùm thơ của Lê Thanh Hùng

565

Chùm phượng đầu mùa

Bầy sẽ nâu hóng hớt đầu cành
Chùm phượng đỏ lặng thầm ngưng đọng
Tiếng ve chợt vỡ òa gắt gỏng
Tháng tư, hàng phượng hãy còn xanh

Những chiếc lá, như những bàn tay
Đang vẫy gọi một điều gì đó
Chợt thấy xuân thì hây hây đỏ
Trên bóng người lẫn khuất quanh đây

Một chút gì trong gió rung ngân
Cánh phượng đầu mùa đang e ấp
Bung cánh rơi rơi như ngượng ngập
Nắng theo đi từng dấu trong ngần

Ngang trời, vạt mây trắng trôi xuôi
Như che lấp điều gì bối rối
Bóng hoàng hôn, bên thềm nắng dội
Nhịp thời gian, vọng đổ liên hồi

Ngọn nam non dỗ giấc mơ xa
Cánh phượng đỏ, rưng rưng bổi hổi
Dưới tán lá, nghe chừng tồi tội
Tóc dài buông, áo trắng nuột nà…


Nhà thơ Lê Thanh Hùng.

Người đi mở đất

Dấu nắng rối ngang triền dốc
Lượn lờ khói quyện bóng cây
Bếp lữa giữa rừng cô độc
Chậm chiều mờ tỏ, vầng mây

Thanh niên xung phong mở đất
Rừng xa, lối nhỏ chơi vơi
Lặng lẽ bước qua được, mất
Long lanh mắt nhỏ rạng ngời

Tiếng ghi ta đêm lỗi nhịp
Lời ca khắc khoải yêu thương
Theo bước cha anh bước tiếp
Vạch rừng thành những con đường …

Ký ức, lung linh cháy đỏ
Chuyện buồn nhớ mãi làm chi
Để dành kể chuyện hồi đó
Gió sương đọng lại điều gì?

Mai này, xô bồ lắng đọng
Còn không ngày tháng gian lao?
Vẹn nguyên một bầu máu nóng
Hồn nhiên say đắm, thuở nào

Bâng quơ trong nỗi tình cờ

Lời em ru thật khẽ, rùng mình bất chợt
Đâu có con “Bướm vàng đậu nhánh mù u” …
Chỉ còn bầy chim sẻ líu lo hóng hớt
Dập dềnh ngoài vườn trong gió mùa thu

Chở điều gì trong lời ru, thảng thốt
Dặm xa nào trong khói bếp nhà bên?
Ngõ vắng nắng vàng tươi non rôn rốt
Chỉ có lời ru ẩn ức bập bềnh

Kìa ai nuối tiếc một thời trai trẻ
Chấp chới chiều trong, lấp lững bến sông
Con nước lớn, trôi vầng trăng quạnh quẽ
Gió vô tư úp mở ngọn giông đồng…

L.T.H