Chùm thơ của Nguyễn Viết Lợi

455

Niềm riêng

Có những làng nói rặt tiếng Nghệ An
Trẻ con sinh ra vẫn: “mô tê răng rứa”
Vẫn gọi con tru, cái cươi, ở trửa
Phương ngữ làng – đậm hương vị chè xanh.

Có những làng mấy đời ở Tây Nguyên
Lại canh cánh nhớ về Tây Hiếu
Giải đất Bazan cho bao điều kỳ diệu
Cam nông trường mang thương hiệu cam Vinh.

Có những làng người Nghệ ở Tây Nguyên
Hát dân ca không dễ gì đồng hóa
Vẫn nhắc chuyện đồ nho, con cá
Nhắc một thời rau má thay cơm.

Đi muôn phương, sống ở muôn phương
Vẫn nhớ sân Vinh, nhớ tương nhớ nhút
Tiếng cha ông nỏ mần răng quên được
Người Nghệ mình đau đáu một niềm riêng.

Đắc Lắc, 2016
Vinh, 2021

Tết vội

Đã dựng cây nêu rồi
Lịch trên tường đã hết
Chuẩn bị ba ngày Tết
Lại một mùa xuân qua.

Mua một lão mai già
Đặt trước thềm làm cảnh
Nhân đôi mùa giá lạnh
Bận thêm chiếc áo phao.

Sắm thêm một cành đào
Thêm dưa hành câu đối
Rượu nếp nút lá chuối
Hương, hoa thế là vui…

Canh Tý đi qua rồi
Tân Sửu vừa ghé lại
Tháng giêng mùa nắng trải
Hoa cải vàng ven sông.

Chợ Sen, Nghĩa Đồng
Tháng 1, 2021

Trở lại Keng Đu

Đã lâu rồi chưa trở lại Keng Đu
Nghe tiếng vượn hú dài dốc đá
Con đường cũ vừa quen, vừa lạ
Lán lưng đèo treo vách núi chon von.

Vượt cổng trời cái rét bỗng lạnh hơn
Đường tuần tra vắt qua bao đỉnh núi
Bản Lào Thâng sát vành đai biên giới
Tiếng gà rừng tao tác gọi ban mai.

Đường vào Keng Đu khó khăn nối dài
Rừng hoa đót đã nở vài ba khóm
Khói lam chiều dăng sương đầu xóm
Lũ học trò đi bộ đến trường xa.

Mấy năm rồi nay trở lại Keng Đu
Đường đã phẳng và cuộc đời đã khác
Dừng chân cổng trời níu vì sao lạc
Đêm bồi hồi rực sáng điện vùng sâu.

Mường Xén – Vinh
Tháng giêng, Tân Sửu

N.V.L