Tác giả Phạm Bội Anh Thuyên.
Tâm ca
(Cho tác giả “Một ngọn đèn xanh”)
Bãi phù vân ruổi rong
gánh trên vai bao chữ
mà nỗi niềm oằn cong
Vài đóa hoa tím hồng
có còn xinh tươi mãi
trôi qua dòng đục trong
Luẩn quẩn bể long đong
vỗ về dăm số phận
cạn kiếp người chưa xong
Cõi xa xôi thong dong
tiếng đời vang gọi mãi
bia đá lệ tuôn dòng.
Những mũi tên
Đường Tam Dương ẩn hiện bảy sắc cầu vồng vắt qua ký ức
nhớ nhớ và nhớ
hạ xưa tung cửa gọi ta
phân vân phân vân phân vân
ta như cánh chim bạt gió chao qua vườn cũ
cỏ rơm dậy men kỷ niệm
chếnh choáng say
giận cuộc quay về
Nhớ nhớ và nhớ
phân vân phân vân phân vân
trăm lần thua cuộc
Đường Tam Dương cong vút cánh cung
đã đang và sẽ bắn vào ta những mũi tên xa xót.
Que diêm
Que diêm
xua tan bếp lạnh
nồi cơm thơm hồn nông phu phiêu phiêu cánh đồng sương sớm
Que diêm
gieo mầm cháy
giặc lửa cướp đi những cánh rừng
tro than tức tưởi loạn cuồng sinh thái
muông thú điêu linh côn trùng tỵ nạn và…
Que diêm
tạo nguồn ấm
đưa người thoát cơn lạnh giá
Que diêm
vô tình khóc cười bao dải phố
bao sinh linh bể lầm than trôi dạt
Mắt người thơ toát mồ hôi
cẩn trọng bảo trọng
khi nhìn ngọn bút que diêm đánh vào trang giấy lập lòe đóm sáng.
P.B.A.T