(Vanchuongphuongnam.vn) – Nhặt lên hồn gương vỡ / Khua rơi một mảnh buồn / Người sầu như vạn cổ / Chót vót vành trăng suông…
Tác giả Tịnh Bình.
Tạp niệm
Hoàng hôn rụng xuống bầu không
Mỏi không cánh nhạn long đong đường trời
Trà chiều đôi ngụm đầy vơi
Vài ba tạp niệm ghé chơi thình lình
Khách đi khách đến vô hình
Còn ta cười với bóng mình trong gương
Mây lồng bóng mộng ngàn phương
Nhọc nhằn chi gió hỏi đường sen thu
Lá về đậu cội vô ưu
Chim bay mất dấu sông lưu bóng chiều…
Cố quận
Đèo cao rồi lũng thấp
Xuôi về đâu nước nguồn
Mệt chưa bàn chân mỏi
Trông cuối trời trăng suông
Lối nào về cố quận
Hun hút bóng cô đơn
Dòng người về muôn nẻo
Còn ta một mảnh buồn
Mịt mờ không thấy lối
Hoàng hôn lại hoàng hôn
Biết đâu là chốn cũ
Mõ trầm vọng cô thôn
Mệt rồi bàn chân mỏi
Quên rồi những thua hơn
Người đi không ngoảnh lại
Sỏi đá vang tiếng hờn…
Giọt sương
Nhặt lên hồn gương vỡ
Khua rơi một mảnh buồn
Người sầu như vạn cổ
Chót vót vành trăng suông
Còn bao nhiêu quả mọng
Chi chít trái cành hương
Này tấm thân hữu hạn
Chưa đi hết con đường
Vọng gọi về quá vãng
Tiếng buồn nào im hơi
Nắng tràn trên vai mỏi
Vầng mây trôi vô lời
Ta hỏi. Người chẳng nói
Lệ trời hay giọt sương
Chảy về đâu nước mắt
Đã đọng thành đại dương…
Bài ca hạt bụi
Biển có tự bao giờ
Nhấp nhô hoài con sóng
Núi có tự bao giờ
Sao im lìm bất động
Ngẫm mình như bụi nhỏ
Lăng xăng không điểm dừng
Vạn thiện cùng muôn ác
Đến khi nào tỏ phân?
Bàn tay triệu bàn tay
Ánh mắt ngàn ánh mắt
Trái tim chan chứa tình
Vỗ về và ôm ấp
Hải triều dâng dào dạt
Một niềm thương bát ngát
Hạt bụi nhỏ ca mừng
Quán Thế Âm Bồ Tát!
T.B