Chùm thơ của Tịnh Bình

298

(Vanchuongphuongnam.vn) – Con về tìm lại ấu thơ / Thương cha tần tảo bên bờ ruộng sâu / Nắng trưa đổ xuống mái đầu / Mưa chiều nặng hạt cha đâu chưa về…


Tác giả Tịnh Bình.

Cõi sáng

Mặc kệ tất bật xoay vần
Chấm dứt những trò tái sinh mệt mỏi
Là khi linh hồn hòa vào đường bay ánh sáng
Mải miết cuộc hành trình trở về nguồn

Có gì đâu ra điều bí ẩn
Con trốt gió bật tràng cười điên dại
Cuốn tung đám bụi mù
Đám linh hồn thêm lần lạc lối

Vũ trụ thắp vạn đèn sao
Mảnh linh hồn bay trong yên lặng
Khước từ vòng ôm mẹ đất
Khước từ tiếng gọi mặt trời từ dãy ngân hà xa xôi
Không gian vang rền thứ mật âm hùng vĩ
Mở ra cõi sáng huy hoàng chói lóa
Ở nơi không đến và không đi
Bản thể linh thiêng hòa nhập vô cùng…

Thất tịch

Vọc vớt canh khuya
Sóng vỗ mạn thuyền nhớ tay người gõ nhịp
Câu vọng cổ ngửa mặt nhìn trăng mà hát
Xào xạc lau khua cứ ngỡ tiếng hẹn thề

Vốc nước tìm trăng
Trăng quay mặt
Còn một hư dung
Đau đáu ánh nhìn

Người lỡ hẹn sông trăng
Sao nỡ quên khói sương bàng bạc
Đêm thất tịch mơ hồ
Ngưu Chức kết âm hôn

Đêm qua
Có vầng trăng về muộn
Buồn một mình
Thức suốt canh thâu…

Chốn cũ

Nghìn cánh gió bay về đâu xa thẳm
Biển lặng im và sóng cũng lặng im
Xóa dấu vết bàn chân trên cát mỏng
Bụi tàn tro cất điệu hát vô phiền

Sớm nay trở gót về chốn cũ
Mọc bên đường loài hoa dại vô hương
Mờ nhân ảnh soi hình gương vỡ
Chợt cười khan ngạo khúc vô thường

Thảng thốt chim kêu bờ lau lách
Bình minh thôi cũng đã về chiều
Người về bạn cùng mây thiên cổ
Thắp bóng trăng tà cõi tịch liêu…

Đóa Vu Lan màu đỏ 

Bên mái hiên bầy chim rủ nhau đi
Con về lại tìm mùa thơ lẻn trốn
Đong đưa nhớ mái nhà xưa hoài niệm
Dây bìm bìm phủ kín buổi hoàng hôn

Bâng khuâng nắng đậu trên cành nõn sớm
Tiếng chim xanh ngày thơ ấu đâu còn
Viên bi nhỏ nấp vào trong cỏ ướt
Trái bồ quân hây má đỏ lòng son

Nghe xa vắng những mùa xưa hư thực
Tiếng gà trưa lay gọi giấc chiêm bao
Ngỡ dáng mẹ tảo tần cùng năm tháng
Gánh hàng rong khuya sớm những gầy hao

Mưa rụng xuống tiếng chuông chùa tháng Bảy
Đóa Vu Lan – Bông hoa đỏ con cài
Thời gian hỡi dẫu nhạt nhòa sương khói
Thầm nguyện lòng
màu hoa ấy
đừng phai…

Khoảng trời yêu thương 

Con về tháng Bảy mưa sa
Giọt ngâu lã chã ướt nhòa lời ru
Bếp nhà sợi khói hiền nhu
Đọng màu tóc mẹ tóc cha bao giờ

Con về tìm lại ấu thơ
Thương cha tần tảo bên bờ ruộng sâu
Nắng trưa đổ xuống mái đầu
Mưa chiều nặng hạt cha đâu chưa về

Khản lời chim vịt tái tê
Chén cơm lùa vội nón mê ra đồng
Nhìn con nước lớn mênh mông
Xuồng ghe bé nhỏ đắng dòng mi cay

Con về thả cánh diều bay
Chở bao mơ ước nên ngày lớn khôn
Cha dần về phía hoàng hôn
Ơn chưa đền đáp bồn chồn lòng con

Sau đồi nắng tắt héo hon
Nước nguồn tình mẹ vẫn còn khôn nguôi
Non cao biết mấy ngậm ngùi
Bao đời nước mắt chảy xuôi ngập tràn

Công cha nghĩa mẹ nặng mang
Nuôi con đâu kể trăm ngàn đắng cay
Cho con nên vóc hình hài
Mồ hôi tưới tẩm ruộng cày cha ơi!

Còn cha có mẹ bên đời
Con như có cả khoảng trời yêu thương…

Chạnh thương mưa nguồn 

Chạnh lòng nhớ tháng năm xưa
Mái nhà thơ ấu võng đưa trưa hè
Gió lùa từng đợt sắt se
Chập chờn khói mỏng phên tre bếp nghèo

Tảo tần mưa sạ nắng gieo
Cha cười má hóp buồn đeo phận người
Thầm mong mùa đặng tốt tươi
Nhọc nhằn cày cấy đâu lời oán than

Sông quê dầu dãi nắng chan
Người quê chân chất cơ hàn mà thương
Cha còn khuya sớm gió sương
Bóng trăng vời vợi cuối đường trông theo

Ngày về chân bước như reo
Bến quê con nước eo sèo ngược xuôi
Bóng cha dáng mẹ ngậm ngùi
Giọt mưa chầm chậm rụng rơi về nguồn…

T.B