Chùm thơ của Tịnh Bình

725


Tác giả Tịnh Bình.

Trên lối thu phai…

Đã tàn chưa hỡi cúc hoa?
Cơn mưa mùa cũ ướt nhòa tháng năm
Thu bay khuất nẻo xa xăm
Lá nghiêng phiến mỏng lặng thầm nhớ ai

Màu chiều chếnh choáng như say
Biệt ly phút ấy cảm hoài niềm riêng
Cúc hoa lẻ bạn ưu phiền
Gầy hao cánh tím u huyền gió lay

Ngỡ màu sương khói phôi phai
Càng thêm xa cách càng dài luyến vương
Giấu hờ riêng nỗi niềm thương
Bướm xưa về đậu bên tường rêu xưa

Tiếng gà gáy lặng vào trưa
Heo may vương vấn duyên thừa chớm se
Nhớ người nơi khói sương che
Mưa thu trầm giọt mà nghe tôi buồn…

Phận kiến 

Những niềm vui phù phiếm
Chẳng làm ta vui hơn
Những ngày buồn ảm đạm
Có ra chi trách hờn

Nắng không ngừng thiêu đốt
Mưa không ngừng than vãn
Những màu chiều ám ảnh
Hay bình minh bẽ bàng

Bụi làm cay mắt lá
Ngầu đục những con đường
Những phận đời chìm nổi
Đâu là chân quê hương?

Mênh mông chi vũ trụ
Mở toang bầu hư vô
Phận ta đời kiến nhỏ
Mãi neo mình cành khô…

Giấc mơ rơm rạ

Trộm nghe lời cỏ sương thu
Đồng xa thưa tiếng chim gù nhặt khoan
Ạ ời cái ngủ cho ngoan
Giấc mơ rơm rạ chín vàng màu thu

Tao nôi cánh võng lời ru
Bướm vàng đậu nhánh mù u mất rồi
Cánh đồng sợi khói mồ côi
Chiều len lén nhớ bồi hồi thầm thương

Hoa tim tím nở cuối đường
Mẹ còn gánh gió đội sương nao lòng
Bốn mùa thầm lặng trôi không
Cánh diều chở hạ bềnh bồng chân mây

Câu thơ khóc mướn thương vay
Mượn chiều ra ngõ tỏ bày tâm tư
Núi xa nhòa ảnh thực hư
Ngỡ như bóng núi trầm tư quê mình

Vén đêm choàng tỉnh bình minh
Giấc mơ rơm rạ vẽ hình quê thương…

Tiếng chim trên ngói cũ

Này hỡi chùm lau trắng xóa
Thả gì vào gió đông?
Ta chợt thấy cánh thiên di run rẩy
Trên những lọn khói mềm…

Đêm qua nằm mơ thấy mình thành đứa trẻ
Chạy băng qua cánh đồng
Chạy mãi về phía đường chân trời màu tím
Theo tiếng gọi của hoàng hôn từ từ khuất lịm
Trượt ngã vào đám cỏ may và bừng thức
Chẳng còn tung tích gì từ bàn chân của một thời thơ dại
Chỉ vết cỏ xước dấu thời gian

Biết nói gì cùng mùa đông?
Khi đám lúa chét gục chết trên lưng cánh đồng
Mặc lũ chim trời ăn vạ
Giọt mồ hôi lã chã
Vẫn khát thèm một mùa xanh sinh sôi

Biết nói gì cùng gió đông?
Cọng hoa lau không còn trẻ nữa
Mùa nhuộm sương tóc mẹ
Tiếng chim về đậu trên ngói cũ
Thả từng hồi rêu phong…

T.B