Tác giả Tịnh Bình.
NGÀY ĐÔNG CHÍ
Mỗi bận sớm mai
Cúc trắng li ti xếp tinh khôi ngoài ô cửa
Vạt gió bấc se se đẫm hơi sương
Chút lành lạnh mơn trớn mắt môi người
Thoáng chốc mà đông cũng sắp già rồi
Mẹ bày cỗ rước ngày đông chí
Chén chè ngũ sắc
Ấm gừng cay viên ỷ* mè nheo
Con hít hà vờ cay sóng mũi
Mùa đông lạnh thêm nữa đi mà…
Ừ thì chẳng thể sưởi ấm lòng bởi màu cúc trắng quá đi thôi
Mở cửa sớm mai âm thanh nào rớt xuống
Chú sẻ nhỏ hôm nào ríu ran
Nay giọng hót cũng đã già rồi
Lục tìm chén chè ngũ sắc
Cũ mờ gác bếp ngày xưa…
Khép lại sớm mai
Thôi đừng nhớ mùa đông đã cũ
Bài thơ chẳng cất nỗi thành lời
Đâu ngọn bấc
Đâu mưa phùn
Nỗi niềm gì bầy chữ cứ run run…
(*Tên một loại chè của người Hoa)
MƯA GẦN SÁNG
Trăng sao đi mất hút rồi…
Cơn mưa gần sáng
đơn côi
giữa trời
Phố phường im lặng chơi vơi
Đèn vàng
hứng giọt mưa rơi
ướt nhòa
Cụ già vé số co ro
Mái hiên nép vội
tràng ho
thay lời
Bao giờ ngừng giọt mưa ơi
Người trong chăn ấm
thương người
mưu sinh
Vội vàng mở một bình minh
Mưa gần sáng
có thình lình
ngừng rơi…?!
KHÚC THÁNH CA BUỒN
Những con đường huyễn hoặc trắng tinh khôi
Ta dỗ mình lạc vào đông mộng mị
Ngôi nhà gỗ giấu bao điều ấm áp
Quả chuông tròn giăng mắc dưới thông xanh
Ta giữ riêng mình lấp lánh khúc đông ca
Thuở bên người đêm giáng sinh nồng ấm
Tay trong tay giữa phố phường buốt lạnh
Ngỡ trong tim thiên sứ đã quay về
Thôi dỗ mình lạc vào giấc miên du
Đông rất thật, đêm trở mình khe khẽ
Chuông giáo đường vọng âm xa lặng lẽ
Nhớ riêng ai… Khúc hát thánh ca buồn…
BOLERO SỚM MƯA
Những sớm mai không thể buồn hơn
Sướt mướt cọng mưa chìm trong nhịp Bolero ủ rũ
Cành hoa mười giờ tím ngắt trong sân
Quên rồi lời hẹn ngày chủ nhật
Đừng chạm vào câu thơ
Đừng hát mãi một bài tình ca cũ
Trời hết mây rồi sao mưa vẫn còn trầm cảm
Có thể lòng ai chưa tan hết u hoài…
Thả lưng chừng nhịp mưa
Nhịp Bolero chìm tắt
Không thể níu tàn âm dang dở
Những sớm mai cứ hoen buồn
Ngày nắng lần lữa
Như thể đồng lõa cùng sự ảm đạm
Bờ rào thoáng hiện tiếng chim sũng nước
Có thể nào thanh tẩy một ban mai?
QUA MIỀN HƯ ẢNH
Tiếng sóng một ngàn năm trước
Vẫn là âm của ngàn sau
Ta gọi ta lời đá núi
Hư không vọng một âm cười
Lao xao đôi lời đá cuội
Thế nhân ấm lạnh mặc tình
Vô tâm nhạn đâu lưu bóng
Hồ trong trăng cứ long lanh
Thản nhiên sông hòa lòng biển
Ngậm ngùi chi nước chia phôi
Gió lùa qua miền hư ảnh
Cánh mây lưu lãng sa mù…
T.B