Chùm thơ của Võ Văn Trường

718

Bần nông

Tôi nghe, gốc rạ cánh đồng ùa chạy vào xuân
Vết bùn dắt hương trinh hoa cỏ
Mơn man, hơi thở nếp bầu
Những hạt thóc trôi qua… mười hai cơn bão

Tôi nghe, đàn bò giẫm nắng ngoài hiên
Tiếng nghé ọ, mùa đông nghẽn lại
Những cựa cằn bão giông
Di cảo từ mùa xuân năm sửu

Tôi nghe, niềm tin mọc giữa đồng lúa – cỏ
Đợi ánh mặt trời đứng lại ban trưa
Đợi cánh cò, không gian quê kiểng
Núi cao trăng mật đất bùn

Tôi nghe, những cây rau cải đợi hoa
Mãi bướm ong không về trời nữa
Thôi nôi lời ru cơn bấc
Lối gầy đầy nhớ bến xưa

Tôi nghe, gié lúa chắt chiu mưa nắng
Giọt mồ hôi thẫm lại vai sờn
Gió mòn vẹt gót đường trơn
Trật trầy, chua, phèn, lợ, mặn.

Tôi nghe, cánh đồng trở rạ
Con trăng lõi bóng đường cày
Giấc mơ một đời chắt bóp
Thương về hai chữ… bần nông


Nhà thơ Võ Văn Trường.

Quẳng mình

Ngày quẳng mình, hoàng hôn hấp hối
Hạnh ngộ để rồi chia biệt mà thôi
Ai con tạo, mảnh mai, ghềnh gập
Xoay xoay buồn giữa chìm ngập bơ vơ

Đêm quẳng mình, những đê mê rụng vỡ
Lắng trong hồn nhành khẳng khiu đau
Ơi đôi mắt triền mi sóng gợn
Con phố khuya tự nhàu nhĩ ánh đèn

Dòng sông quẳng mình đôi bờ bãi
Lau lách mùa phảng phất đưa hương
Phảng phất đưa em… đêm góa phụ
Vầng trăng chia cuối bãi đầu ghềnh

Hoang vu quẳng mình, đêm cổ tự
Mỗi chiều tàn trả giá một hoàng hôn
Trả giá hàng cây tự mình ngả bóng
Xếp tình yêu thành truyền thuyết nỗi buồn

Có tiếng chuông quẳng mình khắc khoải
Ai phi tần cung cấm vàng son
Ai chân quê yêu người vụng dại
Một bóng tà dương thương mấy cho vừa.

Những chiếc lá…

Những chiếc lá ngoài kia đuổi nhau làm gì, mùa thu đã qua lâu rồi
Thôi quên. Ngày hương tóc bủa vây hờn dỗi
Em xa xăm con đò chiều bến lạ
Phủ dụ hoàng hôn tím khúc u tình.

Những nhớ quên kéo về như lũ chuồn chuồn phía cầu ao…báo bão
Tháng Chạp ơi, tôi còn biết làm gì
Nâng ly rượu chạy vòng như trái đất
Chợt nhớ đã 30 năm ngày tôi đến giảng đường

Những cơn mưa kể chuyện ngày xưa “Hương Giang nhất phiến nguyệt”
Kể chuyện về thời chúng mình vừa mới gặp nhau
Cửa thiền vẳng hồi chuông tịnh độ
Bởi “sắc bất ba đào…” không chừa kẻ văn chương

Đôi chữ nghĩa, tấn trò đời phù phiếm
Lợi lộc, công danh, cơm áo gạo tiền
Bạn bè cũ đứa trả về tiền kiếp
Đêm bóng đè ký ức giấc mơ đau.

Mà nhớ cánh hoa dại ngát lên, căn phòng số phận
Gã trai trẻ ngày xưa đã gục chết bên tường
Những ý nghĩ chợt lao vào bóng đêm chạy trốn
Ô cửa văn khoa thuở vết thương buồn…

Ngày xưa hỡi như dòng sông, như người đàn bà bản năng, an phận
Khi gió đuổi xạc xào chùm quả cọ vào nhau
Cọ vào nghĩ suy, ai sẽ đóng chiếc bàn để em ngồi hong tóc
Mùa xuân cũng qua lâu rồi, tất cả bỏ lại sau.

Những chiếc lá ngoài kia đuổi nhau làm gì. Tháng Chạp.
Chẳng kịp rồi ngày trai trẻ về đâu
Nhìn mây trắng nắng vàng nơi cuối đất
Đường trần này sao thương hết được nhau.

Xin tạ lỗi với đua chen được mất
Đời như ga tàu để tan tiễn mà thôi
Dẫu biết vậy, một ngày còn trú ngụ
Thương mẹ, nhớ cha… mong góc cỏ yên bình.

V.V.T