Hạ cháy
Tiết cuối cùng đã điểm phải không em
Câu thơ cũ bây giờ ai cất giữ
Trong lòng anh nắng hạ vàng hoang rủ
Kỉ niệm ơ hờ ai đâu dễ quên ai.
Hạ cháy khát sắc tím nào phôi phai
Để bằng lăng nũng buồn cơn mưa hạ
Hàng mi ai sao chiều nay rất lạ
Cứ chớp hoài cho dòng lệ tuôn rơi.
Tuổi mộng mơ biết về đâu em ơi
Khi mình anh ngơ ngác trong hoài niệm
Gió vờn bay mải mê anh tìm kiếm
Sắc hạ vàng thương nhớ một thời yêu.
Tất cả xa rồi còn lại bao nhiêu
Bóng hình em trôi theo dòng phượng cháy
Hạ gần quá nhưng lòng anh chỉ thấy
Cuối chân trời tan tác tiếng ve rơi!
Hạ vàng kỷ niệm
Có lẽ nào ta sắp phải chia xa
Mùa hạ cháy đã cận kề trong lớp
Chiều tháng năm nắng rực vàng choáng ngợp
Lưu bút trao người biết viết gì đây ?
Hạ về rồi ai nói tiếng chia tay
Mà bằng lăng tím bờ mi mắt ướt
Ve ngân vang những thanh âm não nuột
Tiếng trống trường dội nốt khúc ca sầu.
Chia tay rồi kỉ niệm biết về đâu
Chỗ ngồi kia xin nhường đàn em nhỏ
Ngày chia li phượng rực trời hoa đỏ
Ghế đá bồi hồi ai nhớ mong ai ?
Phải chia tay lòng bao nỗi đan cài
Những bâng khuâng gửi đầy tay tuổi mộng
Ai ngơ ngác giữa sân trường lắng đọng
Để hạ vàng thắp nốt lửa yêu thương.
Tiết học cuối
Tiết học cuối cùng thầy lên lớp chiều nay
chẳng phải để dạy các em những bài văn “đã cũ”
mà để nói thêm với các em
về những điều thầy ấp ủ
suốt chín năm trời… trước lúc mình chia tay.
Rồi mai đây
các em sẽ như những cánh chim bay
đến những chân trời đầy mới lạ
được thỏa ước mơ khám phá
những điều kỳ vĩ, lớn lao.
Nhưng trước tiên thầy vẫn ước ao
các em sẽ trưởng thành như thầy hằng trông đợi
sống có niềm tin ngã rồi biết đứng dậy,
chẳng sợ nhọc nhằn để đi tới thành công.
Hãy giữ trong mình lòng nhân ái bao dung
biết thứ tha cho những điều lầm lỗi
biết yêu thương những mảnh đời u tối
sống thật tâm mình bằng lòng cao thượng vô tư.
Rồi các em sẽ trở thành: Những thầy thuốc,kỹ sư,
thành doanh nhân,
là nông dân hay là một người thợ mỏ…
Thì em nhé thầy mong em luôn nhớ
Trao tặng cuộc đời, lửa tự trái tim.
Rồi ngày mai… ngày mai…
cuộc đời sẽ đón những khát vọng của các em mang ra biển lớn
dù đi đâu, dù ở phương trời nào
Trên bến sông này có người lái đò vẫn đợi
“người khách” năm nào trở lại báo tin vui.
Lê Gia Hoài