Chùm thơ Lê Ngọc Thiện

1052

(Vanchuongphuongnam.vn) – Nhà giáo, nhà thơ Lê Ngọc Thiện – Hội viên Hội thơ Đường luật Việt Nam, Hội viên Hội VHNT Trường Sơn, Chủ tịch Hội thơ Như Thanh,Thanh Hóa, đã xuất bản 3 tập thơ: Tình Đời (NXB Thanh niên, 2016, Bốn mùa hương yêu (NXB Hội Nhà văn, 2018), Hồn quê (NXB Hội Nhà văn, 2019). Thơ anh luôn đau đáu một tình yêu quê hương, đất nước, lòng yêu nghề và những trăn trở về cuộc đời. Những đề tài đó luôn thường trực trong thơ anh bằng một ngôn ngữ dân dã mà hiện đại.

Nhà văn Lê Xuân xin giới thiệu chùm thơ này.

Nhà thơ Lê Ngọc Thiện

Chuyện… biển… bờ

 

Tôi về với biến chiều nay

Xôn xao sóng vỗ một ngày cuối thu

Vẫn dạt dào khúc hát ru

Sóng hôn bờ cát vọng từ ngàn xưa… 

 

Lặng yên nghe chuyện biển bờ

Mà sao chẳng thấy bao giờ cũ đâu

Biển rộng dài… biển nông sâu

Ngàn trùng sóng vỗ bạc đầu khơi xa

 

Cát vàng bờ đợi thiết tha

Để muôn bọt sóng vỡ oà trong nhau

Lúc mơn man lúc bạc đầu

Biển bờ chẳng chịu xa nhau bao giờ 

 

Ngàn năm bờ vẫn đợi chờ 

Ngàn năm biển vẫn hôn bờ không thôi

Dẫu cho khi lở khi bồi

Khi êm dịu lúc sục sôi bão bùng…

 

Biển yêu bờ đến vô cùng

Bờ luôn đợi dẫu ngàn trùng khơi xa

Về với biển  chợt nhận ra

Vì sao nước biển mặn mà quanh năm.

 

Cuối thu

 

Heo may về báo hiệu cuối mùa thu

Mây lang thang chim véo von đây đó

Nắng rót mật vào từng con ngõ nhỏ 

Bưởi ai sơn vàng rực cả cành cao

 

Hương cốm nhẹ bay trong gió ngọt ngào

Mặt hồ xanh như mắt em vời vợi 

Lá vàng rơi cho đường xưa ngập lối

Để con nai ngơ ngác đến quên về.

 

Trăng dát vàng khắp một dải sông quê

Mái chèo khua thành trăm ngàn vụn vỡ 

Đưa câu hò đi qua bao miền nhớ 

Cho tình yêu năm tháng chẳng phai mờ 

 

Mùa thu ơi thương nhớ chắt thành thơ 

Tuổi theo mùa cứ vô tình trôi mãi

Chỉ còn ta giữa hoàng hôn tím trải 

Trong chiều rơi nhặt lại khúc thu tình.

 

Ảnh minh họa

Xin cảm ơn đời

    

Xin cho tôi trở lại…chính là tôi

“Ông giáo làng” bao tháng năm gieo chữ

Vất vả gian nan đói no…trải đủ

Sáu mươi tròn được “hạ cánh bình yên”

 

Cả cuộc đời chỉ là một giáo viên

Đến với trò bởi muôn vàn con số

Những phương trình những hàm hằng…đáng nhớ

Giúp cho đời bao “đường thẳng đồng quy”

 

“Gác mái chèo” thanh thản vẫn nghĩ suy

em Thương lắm! Học trò khắp miền phiêu bạt

Bao nhiêu trò…bao nhiêu em thành đạt

Bao nhiêu còn lăn lộn giữa đời thường?

 

Trở về làng mái tóc đẫm màu sương 

Canh cánh trong lòng như trên bục giảng

Tình yêu nghề không phai mờ năm tháng

Bao lớp trò đã cất cánh bay xa.

 

Tiếp bước giữ gìn truyền thống ông cha

Sống nghĩa tình chung một giàn bầu bí

Theo Đảng tự tin đồng tâm vững chí

Hòa nhập muôn phương _”rồng châu Á vươn mình”

 

Tiếng trống trường giục giã buổi bình minh

Lại rưng rưng nhớ những ngày trên lớp

Cảm ơn đời đã cho tôi có được 

“Nghề trồng người”_ yêu suốt cuộc đời tôi.

 

Hai mươi năm

 

Hai mươi năm mới  có dịp về thăm

Ngôi trường cũ suốt mười năm gắn bó

Tiếng xào xạc của hàng cây trong gió

Và ngạt ngào hương lúa chín gọi mùa.

 

Trường khang trang nhiều thay đổi khác xưa

Đường  lát gạch đến văn phòng…vào lớp 

Nhà để xe chia theo ô lần lượt

Cây thẳng hàng tỏa bóng mát sân chơi…

 

Hai mươi năm…thời gian lặng lẽ trôi

Giờ gặp lại bao vui buồn… mừng tủi

Cái bắt tay,cái ôm thay lời nói

Người mất người còn ngấn lệ rưng rưng.

 

Ngôi trường xưa những  năm tháng đã từng

Chắp cánh ước mơ đàn em bay bổng

Những hành trang để bước vào cuộc sống

Thành đạt rồi ta chẳng thể nào quên

 

Bạn bè… thầy cô cả buổi hàn huyên 

Tháng năm trôi ùa về theo câu chuyện 

Tiếng hát,lời  thơ.. .mùa thu xao xuyến 

Hai mươi năm dồn lại buổi tựu trường.

 

Thầy giáo vùng cao

(Kính tặng NGND,anh hùng lao động Nguyễn Xuân Trạc, tỉnh Thanh Hóa )

 

Mới ra trường xung phong đến vùng cao

Mang cái chữ Bác Hồ lên bản vắng

Rừng biên soạn  cương khi gió Lào và nắng

Lúc mưa dầm nước lũ ngả nghiêng cây

 

Bao khó khăn gian khổ ở nơi này

Không cản được bước chân thầy giáo trẻ

Măng đắng rau rừng ngọt bùi chia sẻ

Những đêm đông bản Mèo ấm tiếng cười.

 

Khi nhớ nhà ôm đàn ngắm sao rơi

Ánh đèn dầu nhạt nhoà căn lán nhỏ

Giò Phi Điệp thơm ngạt ngào theo gió

Tím thủy chung đậm hương núi hương rừng

 

Bao tháng năm cùng dân bản sống chung

Nơi biên cương giữa rừng già nắng gió

Đàn em thơ như phong lan rực rỡ

Là hành trang cùng thầy suốt cuộc đời.

 

Mấy chục năm cắm bản chẳng về xuôi

Nhành Lan già giữa đại ngàn hùng vĩ

Cần cù siêng năng,chan hoà giản dị

Nhà giáo nhân dân tấm gương sáng nghề thầy.

                                 L.N.T