(Vanchuongphuongnam.vn) – Nhà thơ Nguyễn Linh Khiếu sinh năm 1959 tại Thái Bình, tốt nghiệp khoa Triết học, Đại học Tổng hợp Hà Nội vào năm 1983. Anh từng nghiên cứu Triết học tại Viện Triết học, nghiên cứu Xã hội học tại Viện Gia đình và giới thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam. Nhà thơ Nguyễn Linh Khiếu từng làm việc tại Tạp chí Cộng sản, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam, Phó giáo sư, tiến sĩ Triết học. Anh đã xuất bản 7 tập thơ và nhận nhiều giải thưởng văn học trong nước. Văn chương phương Nam trân trọng giới thiệu chùm thơ anh đến với bạn đọc.
Nhà thơ Nguyễn Linh Khiếu
Kiều mạch
thăm thẳm trong sương
cánh đồng kiều mạch
đá sắc nhọn miên man nở bông hoa dịu dàng tinh khiết
một mình một mùi hương
một nhan sắc
một cao nguyên đá
một cổng trời Quản Bạ heo hút chênh vênh
kiều mạch vời vợi phương Nam
em nhớ ta không
ta giữa vô vàn đá sắc
sơ hở đá xẻ thành nhiều mảnh
mảnh nào cũng đầm đìa máu tươi nhớ em quay quắt
đá tua tủa muôn vàn lưỡi dao
lơ là đá thái thành từng miếng
miếng nào cũng vuông chằn chặn nhớ em đứt ruột
nhớ em đành lòng
bí mật động trời mình em biết
trong đá hoa dịu dàng tinh khiết
bầy ong rù rì làm mật
họa mi hót chót vót đỉnh trời chia li
nhớ em biền biệt cuối đất
kiều mạch nở trong sương
hoang hoải Mèo Vạc Đồng Văn Yên Minh Quản Bạ
tiếng họa mi chuông vàng ngân nga đỉnh đá
núi đá gọi tên em
hoa cỏ gọi tên em
mật ong gọi tên em
tên em vang vọng vách đá xòe cánh hoa li ti
mong manh thắt lòng
những mối tình cách xa bao giờ cũng ngổn ngang rừng hoa li biệt
bao giờ cũng đau đớn
bao giờ cũng ứa nước mắt
bao giờ cũng tắt lửa
đêm đông đá lạnh buốt cao nguyên
con đường dốc đứng chon von
cheo leo vách đá
bạt ngàn kiều mạch
nỗi buồn xòe cánh run rẩy khắp cao nguyên
vô vọng nhớ một người con gái
sững sờ đá tua tủa trần gian
kiều mạch nở trong sương
buồn bã mùa đông
bản chiều nghi ngút
tiếng họa mi tan trên đỉnh núi
tầm tã như mưa
ta là chú ngựa già buông cương thập thững
những nẻo đường quanh co đá quanh co người quanh co kiều mạch
quanh co nông nỗi Cổng trời
mùa người vời vợi.
Mùa người
sinh ra nơi cửa biển
ngỡ mình là biển cả
chân trời nước mê mải rong chơi
đánh đu với sóng bạc đầu
thủy triều thăm thẳm
nước mặt chát tâm hồn thấm muối
đẫm mùi hoang hoải biển khơi
sinh ra nơi cửa biển
ngỡ mình là sông lớn
phẳng lặng dịu ngọt mát lành
mênh mang lũ lụt
chảy xiết muôn nẻo chìm nổi lênh đênh
triền sông ngát hương mùa gieo hạt
những ngọn cờ lúa non hy vọng mùa người ấm no
sinh ra nơi cửa biển
cuộc đời ngập ngụa lũ lụt bão tố
đời người như nước
dịu dàng mãnh liệt
lưu luyến vô tâm
biền biệt vô vọng
mùa màng tay không
chỉ biết quăng chài
chỉ biết buông lưới chỉ biết cày cấy chỉ biết gieo trồng
biết mình không phải biển
không phải sông
không phải đất
biết mình mặn chát
biết mình cuồn cuộn
biết mình mỡ màu
đời người đắng cay ngằn ngặt
người đời không cho sống
ta phải sống một cuộc đời
những người sinh ra nơi cửa biển
không bỏ cuộc người
sinh ra nơi cửa biển
bời bời gặp gỡ chia ly
bời bời đói nghèo loạn lạc
bời bời ân oán ghét yêu
biết mình trong mùa bão tố
trong mùa lũ lụt
trong mùa người
mùa người nhân từ
mở mặt nụ cười
mùa người hiểm ác
cuộc đời đầm đìa nước mắt.
Sen nâu
nở tĩnh lặng trong ngôi nhà của ta
những đóa sen nâu âm thầm kiêu hãnh
líu díu chân cầu thang méo mó nơi chiếu nghỉ tần ngần một xó xỉnh nào
thì thào ngôn ngữ thất truyền
những đóa sen nâu ngân nga giai điệu gì
những đóa sen nâu thở than nguyện cầu hay hoan hỉ
những đóa sen nâu
đến từ đâu
những lò gốm châu thổ khói im tro lạnh lâu rồi
lớp men sa hồng rì rào sóng nước
những đóa sen nâu
lăn lóc ngàn năm binh lửa loạn lạc
tàn phá hủy diệt lầm than
xác xơ bần hàn khốn khó
bầm dập tan nát đau thương
thiêng liêng phong lưu đài các
khát vọng phấp phỏng sống còn
lớp da nâu liêu xiêu vết chân sâm cầm
lớp men rạn chi chít vết mỏ hồng hạc
chi chít vẩy ốc vây cá đuôi tôm
chi chít bàn tay ếch nhái nứng tình
hông tròn nở nang ríu ran tiếng sẻ đồng vỗ cánh
đôi môi hồng hu hu giai điệu gọi mùa
những đóa sen nâu châu thổ sông Hồng
sóng sánh sa hồng lênh láng nước nổi
tinh khiết bông khởi trinh ban mai sương sớm
ảo huyền bông linh thảo rợp trời đêm trăng non
nồng nàn miên hương bóng ngày chạng vạng
dịu dàng lam hạnh mảnh mai hương biển biếc xanh
đi đâu rồi cũng trở về
đặt bàn chân bâng khuâng một miền châu thổ
sông Hồng phồn sinh của ta
sa hồng nâu đỏ rạo rực của ta
ta là ngôn nhân của châu thổ sông Hồng
râm ran tiếng dế
trong veo tiếng ếch
véo von tiếng sáo đen mỏ vàng
nồng nàn tiếng thiết tha trâu mộng
thì thầm ta gọi những đóa sen nâu thức dậy xòe cánh tỏa hương
khởi sinh một mùa người
những đóa sen nâu
nở miên man trong ngôi nhà của ta
tĩnh lặng một linh hương thăm thẳm
đằm thắm một nhan sắc thăm thẳm
đầm đìa một giai điệu thăm thẳm
bâng khuâng một linh khiếu thăm thẳm
ta đã yêu và ta đã biết
ta đã hy vọng và ta đã biết
ta đã sống và ta đã biết
những đóa sen nâu
thăm thẳm mùa người châu thổ sông Hồng.
Nguyễn Linh Khiếu