Nhà thơ Nguyễn Nhã Tiên
Tiễn một mùa đông qua núi
Ngọn gió tiễn mùa đông qua núi
gom lá vườn chiều tôi đốt
tiễn ngày đi
lúa đã lên đòng tiễn cánh đồng con gái
tháng giêng quên, tháng giêng nhớ xuân thì
Võng thanh xuân treo đầu cành thương nhớ
sợi tóc lòa nhòa như cọng khói vòng vo
chút bấc ngọt ngào giữ trong ngực áo
thổi lay phay từng gương mặt mơ hồ
Ngày đã tắt và ngày hóa khói
cánh thời gian mây trắng bầy đàn
bay như thể những linh hồn trẫy hội
kéo nhau về náo nức cả không gian
Tôi đã trót lòng mòn ngõ nhỏ
rong rêu vô tình cứ thỏa sức mà xanh
má em đỏ trong giấc mơ củi lửa
bấy của tin tôi góp nhặt để dành
Ừ, thì gió tiễn mùa đông qua núi
tôi lại tiễn tôi thêm một lần chiều
những giấc mơ có bao giờ kết cuộc
mai em về, nhớ nhé một tình yêu.
Đà Nẵng mình tôi
* Tưởng nhớ Sách thân yêu
Và tôi ở chỗ ngày qua em ở
phía Sơn Trà đỉnh núi vẫn mây bay
sông Hàn vẫn trôi
tôi thì ngồi lại
nước xa xăm câu chuyện kể ngàn ngày
Đà Nẵng bây giờ em không có mặt
biển sóng mồ côi
thơ dại lũ còng
cát vẫn trắng những chiều đầy môi mắt
thiếu một vai gầy phố xá mênh mông
Mùa xuân rồi mơ
mùa hạ rồi trông…
lối Cổ viện đường quen hoa sứ nở
tôi đang ở nơi ngày xưa em ở
chuyện ngày qua thành cổ tích ven sông
Một ít công viên một ít hoàng hôn
ít ráng đỏ chiều mang về từ núi
gom góp đốt cho bài thơ lên khói
có em về Đà Nẵng bớt mình tôi.
Khúc ca của người giữ sông
Em nuôi niềm tin được chưng cất bởi chớp bể mưa
nguồn. Gọi một tiếng vang vang nghe đại ngàn núi vọng.
Hạt giống nào vãi ra từ lồng ngực sẽ bội thu mang về vô
vàn trĩu hạt thơm hoa. Mẹ sinh em ra làm con gái của
phù sa. Không nên nổi xanh dâu mơ gì vàng kén. Hãy đốt
cháy mình một tình yêu tận hiến. Những câu thơ hồi âm
vô tận sẽ chảy về.
Ngày đi qua bao con đường gập ghềnh, bao con
đường thênh thênh, bao con đường siêu nhiên mỏi bàn
chân bước. Chẳng có hư vô nào hao mòn trí nhớ. Nơi
tôi chờ em vĩnh viễn một quê nhà. Ở đó tình yêu , thời
gian, đêm ngày bốn mùa trổ hoa. Những đôi môi sắt son
khắc vào núi đá. Sinh nở đàn con Vọng phu, Trống mái
… Truyền thuyết gieo vào giấc mơ hàng triệu triệu vì sao
lấp lánh chân trời.
Con mắt xanh thế giới sẽ xanh rờn. Mưa xanh, nắng
xanh, hạnh phúc xanh, cả khổ đau cũng xanh xanh hoài
vọng. Em rồi sẽ ngồi chỗ mẹ ngồi ngày xưa ru con như mẹ
từng ru tôi huyền thoại. Câu ca dao lạ lùng lộng lẫy dòng
sông thi sĩ, bát ngát sử thi trôi đến vô cùng. Mưa còn trong
mây đã thấm đất lành. Yêu còn trong ngực đã xây thành
khát vọng. Sao trời không xa, sao trời trong mắt đẹp, huyền
nhiệm như loài ngọc khoáng lung linh thắp sáng môi người.
Một tặng vật tình yêu linh thiêng hướng tới vô cùng.
Vượt qua, vượt qua…đá mòn sông cạn. Vượt qua, vượt qua
bãi bờ hữu hạn, nuôi dưỡng những giọt huyết thanh hồng
hào lãng mạn. Chân đặt lên đường chân trời con mắt ngó
đầu non. Có thần khải nào đâu mà bát ngát tâm hồn. Ăn
trái mít non nhớ người phương biển (*)
Ngày xanh thế làm thế nào yêu hết. Gió xanh đường,
đường xanh tóc, tóc xanh mây. Mẹ tôi ngồi bên dòng sông
truyền thuyết. Đầu nguồn soi quầng ráng ửng sắc chiều.
Bỗng nghe dòng sông cất lên vô vàn tiếng gọi. Lời nước
nghìn năm biêng biếc nỗi niềm. Bồi – lở, hợp – tan có bao
giờ lặng yên chuyển dịch. Hãy tin vào sông rồi sông sẽ
dẫn đường.
Nguyễn Nhã Tiên