Nhà thơ Phạm Ánh
Về bến xưa
Đôi khi tìm nắng trong mưa
Tìm dịu ngọt giữa cay chua giận hờn
Biển khơi sao cạn nỗi buồn
Nghìn trùng dáng núi mỏi mòn nỗi đau.
Lơ ngơ râu tóc ngã màu
Đã “tri thiên mệnh” còn câu mây trời
Vụng về đành vậy em ơi
Dẫu vô tích sự vẫn người yêu thương.
Tìm trong nắng gió tha hương
Một chiều bình lặng mảnh vườn chân quê
Cánh cò khẽ chạm bờ tre
Em ơi nỗi nhớ anh về bến xưa.
6/2009
Nhớ về thăm nội nghe con
Nhớ về thăm nội nghe con
Ruột rà nắm đất bên vườn buồn hiu
Vía hồn còn mất nơi đâu
Mà nghe hình bóng nặng sâu bên lòng
Nội con cặm cụi trên đồng
Nuôi ba hạt gạo mưa đông nắng hè
Mót từng trái khế trái me
Mồ hôi ướt cả bóng quê rã chiều
Cả đời cực nhọc chắt chiu
Tấm thân mưa nắng khổ nghèo đeo mang
Thầm mong đất cát bình an
Nội con yên giấc bên hàng dừa ru!
10/3/2016
Về Phù Cát
Nắng vàng trải nhẹ bờ sông
Tôi về Phù Cát nghiêng lòng gió lay
Lối vườn bưởi đã trĩu cây
Hàng cau trước ngõ xanh ngày đơm hoa.
Thềm sân ríu rít đàn gà
Ngậm ngùi bóng mẹ lần qua bốn mùa
Ruộng vườn xanh tận ngày xưa
Mẹ già đã khuất như chưa … vẫn còn.
Hạt mưa thổn thức lối mòn
Từ sông ra biển từ nguồn ra sông
Ngàn xưa gạn đục khơi trong
Quê hương như chảy vào lòng ngàn sau!
Xanh rêu
Vịn thơ nhúc nhích nỗi buồn
Em chưa mười mấy mà rằm đi đâu
Dẫu cày cho cạn kiếp trâu
Cũng không nhẹ bớt bể dâu đời mình!
Chiều nghiêng sông cạn lặng thinh
Khế chua sung chát chút tình lá chanh
Khói sương một thoáng mỏng manh
Thương ai mót nắng đầu cành đong đưa!
Lặng buồn tìm với xa xưa
Biết còn nỗi nhớ em vừa gặp tôi
Ngàn xưa áo bạc nón cời
Tìm đâu ánh mắt thương người xanh rêu!
P.A