Tác giả Trần Văn Thái
Thương vợ
Chiều thu một chút nắng vàng
Tình anh một chút cho nàng thêm xuân
Tuổi em đã ở tứ tuần
Đôi vai gánh nặng gian truân nợ người
Nợ người em trả một đời
Cho cha cho mẹ cho người mình yêu
Cho con cho cháu trả nhiều
Con đò cập bến trăm điều phải lo
Thương em lặn lội thân cò
Cùng anh xây tổ ấm no gia đình
Thương em có lúc một mình
Nuôi hai con nhỏ làm thinh thay chồng
Đời em như một khúc sông
Trong nhờ đục chịu một lòng thương anh
Chiều rơi hạt nắng long lanh
Lấp đầy khoảng trống tim anh ấm rồi
Em là hạt nắng ấy thôi
Mà sao anh kết một đôi trọn đời.
Tp Trà Vinh 9/9/2020
Về quê vợ
Mây hồng giỡn nắng rong chơi
Gió thu kể chuyện lá rơi tiếc cành
Sông quê uốn lượn vòng quanh
Hàng dừa rợp bóng lúa xanh ngút ngàn
Về thăm quê vợ Ba càng
Chìa vôi thánh thót xua tan đường dài
Qua cầu nối nhịp bao ngày
Sân vườn dịu mát tới ngay nhà mình
Ngân nga điệu hát yên bình
Đón thằng con rể nặng tình buổi trưa
Ngọt lịm giải khát nước dừa
Bữa cơm đạm bạc canh chua cá đồng
Kho tiêu mớ cá lòng tong
Dưa bông điên điển nằm lòng khó quên
Nhớ khi mực nước dâng lên
Bơi xuồng em hái lênh đênh một mình
Sắc hoa màu tím lục bình
Miền quê giản dị nghĩa tình có nhau.
Tp Trà Vinh 19/9/2020
Đêm quê vợ
Đêm quê vợ nghe bài vọng cổ
Giọng trầm buồn điệp khúc nam ai
Thoang thoảng thơm mùi bông nguyệt quế
Vợ chồng mình thương lắm đừng phai
Con dế than kêu điều khó hiểu
Đêm miệt vườn nhớ lúc đi xa
Sống đô thị phồn hoa từng trải
Ước mơ nhiều nên phải bôn ba
Trăng lên các vì sao thức dậy
Ấm tình người suy nghĩ gì đây
Tiếng đàn kìm hoà câu vọng cổ
Nhẹ lòng mình buông bỏ cho khuây
Bên hiên nhà gió lùa qua cửa
Thả hồn mình bay bổng ngàn sao
Em tự tình ngắm trăng chờ đợi
Mơ lâu đài rực rỡ anh trao
Đêm quê vợ sao dài vô tận
Đóm lập loè chia sẻ ngoài sân
Ngồi gần em trút bầu tâm sự
Sống ở đời phải trọng nghĩa nhân.
Tp Trà Vinh 21/9/2020
T.V.T