Tranh minh họa – Tác giả: Nguyễn Quang Tuấn
Vô tình ta gặp lại nhau
Ngấn lệ ngày xưa ướt đẫm bây giờ
Tím tái bờ môi một thời đỏng đảnh
Tháng Mười Một, trời đong đưa sắc lạnh
Tóc rối trâm cài nguệch ngoạc câu thơ
Xin lỗi em, anh không hiểu vì sao
Có phải tại cơn giông chiều rối lẫn
Tiếng sóng xô gành, dùng dằng vướng bận
Một tháng năm mùa cũ đã hanh hao
Con nước trôi xuôi, như một thuở nào
Lời hẹn ước, không ai còn giữ nữa
Ghé thăm nhau, cứ hẹn lần hẹn lựa
Xanh ngắt chiều trong, kỷ niệm chênh chao
Lặng lẽ không gian từng dấu kỷ hà
Trong quán cũ, bên góc bàn mờ tối
Quanh quất đâu đây, vết mờ tội lỗi
Con sóng đổ bờ, đọng lại dư ba
Rơi đâu mất, một ngày xưa kiêu sa
Nghe quánh đặc tháng năm đầy khát vọng
Nhịp thời gian, cứ dây dưa đánh võng
Cho ngấn lệ giờ đây thôi điệu đà…
Em lấy chồng xứ xa
Biển đời, mênh mông quá
Hun hút chiều – khơi xa
Đường đời bao nhiêu ngã?
Vô tình, em bước qua
Đánh rơi tình hư ảo
Chập chờn trước ngã ba
Sao mơ hồ gượng gạo?
Chìm trong bóng nắng tà
Bay đi, lời khờ khạo
Lần hồi một mình ta
Sang sông kìa, chim sáo
Gọi gì? nghe thiết tha…
Em qua, còn ngoảnh lại
Bến vắng, đò quay ngang
Lục bình xuôi, vướng phải
Ngập ngừng trôi điệu đàng
Giờ đây ngoài tầm với
Đắm đuối và kiêu sa
Muộn rồi, ai có đợi
Ngậm ngùi xa, quê nhà…
Quên
Chiều đi êm, đổ giọt rơi
Khẻ khàng sóng vỗ, gọi mời trăng lên
Bến xưa quên sóng xa duềnh
Em quên mùa chín ngọt mềm môi nhau
Tiếc…
Thâu đêm sao tiếc, kiệm lời?
Vin tay bẻ, nhánh hoa đời ngày xưa
Chiều nào nắng, sáng nào mưa
Mở bừng mắt dậy, người đưa thiệp hồng…
L.T.H
(Bắc Bình, Bình Thuận)