Nhà thơ Nguyễn Thụy Kha
Khỏa thân
Người em bây giờ không còn là người em
Mà được ghép bằng những chiếc hôn nóng
Người em bây giờ không còn là khoả thân
Là con sóng trào dâng con sóng
Anh yêu em từng tế bào xao động
Chẳng cách ngăn nào che khuất nổi mắt anh
Ngay cả khi em bị tù đày giam hãm
Trong lộng lẫy thời trang
Được yêu em khoả thân
Anh chẳng cần áo quần sặc sỡ
Chỉ những kẻ không chiếm nổi em
Lại khát làm tình với áo quần em đó
7.1989
Anh lúc nào cũng sắp ngã vào em
Lá buông mình vàng tràn hè phố
Anh lúc nào cũng sắp ngã vào em
Hè phố bình thường nơi cây đứng im
Lá tìm về tìm về bầu sữa
Sao em cứ bập bùng như lửa
Anh lúc nào cũng sắp ngã vào em
Hè phố thân quen ai lẫn trong đêm
Tựa vào cây tựa vào nhau tình tự
Giống nam châm tỏa từ trường ngạt thở
Anh lúc nào cũng sắp ngã vào em
Lá đắm say cuồng nhiệt lụi tàn
Nứt vỡ thân từng gốc cây xù vỏ
Phút nồng nàn cả phút điên dại nhớ
Anh lúc nào cũng sắp ngã vào em
Anh lúc nào cũng sắp ngã vào em
Lá lại buông mình làm rối cả chiều lên…
Người lính mùa xuân về
Người lính mùa xuân về
Sau bao năm báo tử
Ngơ ngác giữa làng quê
Như một người khách lạ
Mẹ sững sờ trước cửa
Tóc bạc nhòa sau lưng
Vợ đã đành bước nữa
Con trai nép bên tường
Bạn bè đến giữa chừng
Nắm tay còn bỡ ngỡ
Bếp nhà vừa cời lửa
Bàn thờ anh thơm hương
Những giọt mưa đồng hành
Những giọt mưa ngồ ngộ say mê
Đám mây nặng vỡ ra giữa gió
Những đứa con
Ồn ào không gian
Cười nói
Những giọt mưa chẳng hề mệt mỏi
Gieo hạt triền miên
Người lính trú vội mái hiên
Rồi lại đi mảnh ni lông khoác chéo
Anh lẫn vào mưa lúc nào chẳng hiểu
Ngỡ mưa dệt nên anh
Có một đứa trẻ con từ trong anh chạy nhanh
Nhập vào đám trẻ con trần truồng
đang hò reo giữa phố
Có một người nông dân từ trong anh hớn hở
Xòe tay đồng hạn đón mưa
Có một người lính Trường Sơn từ trong anh năm xưa
Vội vã vắt áo quần ướt mưa hơ lửa
Có một người… có một người nào nữa
Người lính bước nhanh
Anh và mưa cứ như thế đã bao lần
Người lính đi
Đi qua thành phố
Bao chân trời thử thách đợi anh
Trong cuộc hành trình chưa nghỉ
Mưa và anh là bạn đồng hành.
Cởi
Thế là tôi đã cởi áo lính
Một thanh xuân vô tư
Tôi cởi năm 72 đẫm máu
Vương một sợi diễm xưa
Tôi cởi năm 75 đẫm máu
Rượu uýt-sky thơm nhức mùa mưa
Tôi cởi năm 79 đẫm máu
Bạc màu tiếng khóc trẻ thơ
Tôi cởi những thập niên máu xanh
Đến bao giờ máu tôi đỏ lại
Thật đau đớn khi làm lính mà không chết
Thật đau buồn khi làm lính mà lên tướng
Thật sung sướng khi được chết
Như một thường dân.
Bụi
Cuộc chiến tranh không chịu ra khỏi tôi
Như bụi trong nhà chẳng chổi nào quét sạch
Cả em nữa tận cùng ngóc ngách
Cứ chợt khi nhoi nhói buồn thương
Mỗi sớm ăn bát cơm nguội ngày thường
Nhớ bữa phụ trước giờ leo dốc
Sao hờn giận cứ quẩn quanh vòm ngực
Giấc bên em cả giấc không em
Ôi thanh xuân cỏ dại ngụt men
Mọc lang thang khắp thời gian xứ sở
Tôi không tiếc nhưng bây giờ tàn úa
Xin lãng quên hay đồ cổ cứ bầy
Lại qua nhanh một năm cũ lên mây
Còn trĩu nặng tấm chăn dù Quảng Trị
Cuộc chiến tranh vẫn bám đầy thân thể
Như thịt da sốt rét những u mê
Nhớ
Như mất đi một phần thân thể
Tôi nhớ những ngày lính tôi qua
Nhớ một sợi dây đứt không đấu được
Mối nối nào em cuốn vội rừng xa
Nhớ một đỉnh cao, một ăng-ten heo hút
Phiên trực nào voi đạp hầm khuya
Nhớ một dấu chân trượt dốc
Túi công văn nằng nặng nắng mưa
Nhớ quá cái phần đời trắng trong ao ước
Có đêm buồn nước mắt ứa ra
Phải sống đến khi mất tới chừng kia
Tôi mới biết thế nào là cay đắng
Tôi đã biết thế nào là im lặng
Đồng đội ơi! Xin nẻo vắng nhớ thầm…
N.T.K