Đặng Tường Vy tiếng thở dài ru giấc non xanh

893

31.12.2017-09:30

CÁNH CHUỒN CHẠM MÂY

 

Có bao giờ anh về tắm lại sông xưa?

Nước mát trong, sóng vỗ ngập lòng

Con đò cũ

Hành trình cũ… dấu son kỉ niệm

 

Trăng tròn

Trăng khuyết

Nước lớn

Nước ròng

Nắng nghiêng

Nắng tắt

Em lội ngược dòng, nước quặn bước chân

 

Con sông hiền khát giấc thần tiên

Cánh cò tắm

Hương đồng gió ngọt

Sông về nguồn

Bến cũ

Cánh chuồn chạm mây.

 

14.12.17

 

 

SÂN KHẤU CUỘC ĐỜI

 

Lớp diễn viên xuất sắc không qua đào tạo

Gắn chiếc mặt nạ bước lên sân khấu

Tâm thức chảy lửa

Mãng xà quyền lực

Nhập vai

 

Áo blue trắng toát lấp lánh màu polymer huyền bí

Nhà thầu lớn – Con đường to, nóng hổi, rực sắc cà sa

Chiếc ghế huyền thoại, phân cấp “thân, thế” qua từng mắt gỗ

Chiếc mũ oan tình, phủ đầu… ngạo nghễ

Ngòi viết nghiêng về phía công lý ngủ mê, đồng tiền thức trắng

Tình chồng nghĩa vợ là vở diễn không hồi kết, khi ngăn bí mật niêm phong

 

Một vở diễn dị thường trong đời thường

Không khán giả

Không tiếng vỗ tay

Không cát – xê

Thành công rực rỡ

 

Ánh đèn sân khấu tắt

Đong sợi lương tâm

Bất an

Ray rức

Nuối tiếc…

Tiếng thở dài ru giấc non xanh.

 

16.12.17

 

 

GIẤC MƠ TÔI

 

Một ngày chim vẫn hót

Mây vẫn bay

Hoa vẫn nở

Tôi vẫn còn đây, ôm chùm khế ngọt

 

Nhìn mưa đời chan chát vỗ vào nhau

Tôi vội vã nắm hoàng hôn đi về phía mặt trời

Tôi xây ước mơ

Xây tạm bợ như dã tràng se cát

 

Sóng vô tình xô

Cát trầm mình khóc

Gió lẳng lặng nghe Dã tràng nghiến răng kẽo kẹt

Một tâm hồn rỗng, một tình yêu rỗng

Tôi rỗng

Sóng tan, dã tràng khoe áo mới

 

Mây lồng

Gió lộng

Biển hát

Tôi thẩn thờ… ôm lấy giấc mơ tôi.

 

9.11.17

Nhà thơ trẻ Đặng Tường Vy

(Hội viên mới Hội Nhà văn TP.HCM 2017)

 

CHÍN TRONG MÔI NGƯỜI

 

Cảnh mộng

Hồn say

Ta chín trong môi người

 

Đi lưu luyến

Về vợi xa

Hẹn lòng nhung nhớ chính ta

 

Quê hương một dãy

Tình người đậm sâu

Ta về dệt mảnh tình ngâu để dành.

 

23.12.17

 

 

MẮT PHỐ

 

Ta phơi mình trong mắt phố

Áo xanh

Áo đỏ

Dòng người không mắc cỡ… qua nhau

 

Ta phơi mình trong mắt phố

Đèn xanh

Đèn đỏ

Dòng xe không kịp thở… qua nhau

 

Ta phơi mình trong mắt phố

Mắt xanh

Mắt đỏ

Tình người không áo, mũ… qua nhau

 

Ta phơi mình trong mắt phố

Ta ngắm phố

Ta cười phố

Ta lặng im

Phố run lên từng nhịp… khát giờ phục sinh.

 

24.12.17

ĐẶNG TƯỜNG VY

 

 

TIN THƠ: 

 

>> Thuận Ánh tự tình đêm

>> Phan Thanh Bình khó viết nổi câu thơ ứng dụng

>> Dung Thị Vân nỗi nhớ chẳng kịp đầy

>> Phạm Trung Tín một thời áo lính

>> Nguyễn Văn Thưởng bóng dáng sông quê

>> Trịnh Bửu Hoài chọn người để tin

>> Đỗ Thị Thanh Bình sau lưng xào xạc gió

>> Xuân Trà lòng say trong lòng

>> Tôn Nữ Thu Thuỷ trên con dốc lạ

>> Doãn Minh Trịnh chạy giữa khu vườn tràn ngập âm thanh

>> Xuân Trường nghe lòng mình lờ lợ biển trong sông

 

 

>> ĐỌC THƠ TÁC GIẢ KHÁC…