Nhà thơ NP phan
thấp thoáng mùa đông
nắng đã nhạt, gió se lòng như thể
bên ngoài kia đã thấp thoáng mùa đông
chút khăn áo, em dịu dàng phố thị
có một đóa hồng thấm đẫm hoài mong
con sẻ nhỏ chắc không về kịp lúc
tiếng chuông giáo đường tan giữa hoàng hôn
bậc thềm xưa đã xanh rêu từ độ
ta chợt nghe hư ảo ở trong hồn
cơn mưa nhẹ đã rơi vào lặng lẽ
chiếc lá nào vừa rụng xuống chiều nay
thấp thoáng mùa đông, ngỡ ngàng tay vẫy
ngày tháng mênh mông rơi xuống vai gầy
hiên nhà vắng mẹ
vấp ngọn gió bấc đầu đông
nên con chậm về với mẹ
để mẹ phải chờ đến thắt ruột gan
là lỗi của con
cơi trầu nằm im bên hiên nhà thiếu nắng
cây cau gầy đổ bóng xuống giậu thưa
chạm vào tiếng kẽo kẹt võng đưa
nên con chùng bước
suốt một đời
con vẫn chưa đi hết lời ru
gió thổi từng cơn trên cánh đồng tháng chạp
lắt lay đồng bãi
chiếc áo tơi không ôm hết phận người
đêm đêm giăng bẫy vụ mùa
mẹ nhận về tiếng thầm thì của đất
những giấc mơ vỡ ra
dưới bầu trời hỏa châu rực sáng
nơi góc nhà
bên ngọn đèn dầu leo lét
mẹ ngồi thẫn thờ
đếm những bước chân ngày mai sẽ đi
hôm nay con về
ngồi bên hiên nhà đã bao lâu vắng mẹ
cây cau gầy đã xác xơ
bờ giậu đã xiêu
cánh đồng xưa
trên đầu chỉ còn mây trắng
vạt nắng cuối chiều
cũng đã bỏ đi
khúc mưa
cho dẫu muộn, cũng phải về em ạ
kẻo những cơn mưa ngăn lối ta về
dẫu có tiếc một ngày trong như ngọc
có nắng vàng hanh và bóng cây che
có tiếng hát đượm buồn nơi góc phố
như thể lời ru năm tháng dần phai
dẫu biết rằng dư âm không vọng mãi
mảng trời xanh kia bất chợt u hoài
rồi bất chợt mưa buồn như bóng núi
những cơn mưa trắng cả đất trời
lòng cũng lạnh như mùa đông bất chợt
ướt đẫm lòng người, xao xác mùa vui
hãy cầm tay nhau dù vương chút lệ
bão giông nào rồi cũng sẽ tan
chút lòng đau rồi nguôi ngoai lặng lẽ
như vẫn ngàn năm mưa gió vô thường
NP.P