Đêm hoang mang em co mình tìm hơi ấm – Thơ Huệ Khanh

722

Tác giả Huệ Khanh 

 

Đừng lang bạt đôi chân người nhỏ bé

đừng rong rêu nữa anh
về nhà với em bên hiên nhà chái bếp
vạt cà vườn sau vẫn tím
như em và đêm dập duềnh tím dòng buồn

anh đi rồi trong nhà thừa ra chiếc võng
vắng mùi khói thuốc
cái gạt tàn em dẫu biết tàn nhưng vẫn hát nhớ thương ơi

đêm hoang mang em co mình tìm hơi ấm
áo anh cũ không dám phơi
không dám khâu lại vết xước thời tuổi trẻ

đừng lang bạt đôi chân người nhỏ bé
về xem em vo nỗi nhớ chong vào phía không anh.
                                                                                               

Cho thiếp theo cùng

“đi đâu cho thiếp theo cùng
đói no thiếp chịu lạnh lùng thiếp mang”

đã mấy mùa nước nổi rồi anh
ruộng sau nhà cũng mấy mùa lúa chín
em về cùng anh bỏ lại thời con gái
tóc quấn sau đầu

màu áo nâu phủ bụi

em bắt đầu ươm mầm câu ầu ơ của mẹ mọc trong nôi
quên rồi những tiệc tùng váy đen váy đỏ
bỏ mặc lấm lem em
lười phấn son gương lược
đừng anh
đừng nhắc nhớ
chải chuốt làm gì thời con gái hoang mang

em nuôi đàn gà gieo thêm vài hạt ớt
nghe câu vọng cổ anh xuống điệu song lang

chứ
“ví dầu tình có dở dang
thì cho thiếp gọi đò ngang thiếp dìa”

 

Phố không anh

phố thị ồn ào phải không anh
con nắng ngập ngừng đánh rơi chiếc hài đỏ
phố thị hồn hoa có nhuốm vàng em gái nhỏ?
hoa ven đường chẳng ai nhớ gọi tên

những chiều tàn vắng vẻ đến mông mênh
đôi tay buốt em xoa mình đến nghẹn ngào ngõ hẹp 
đã hơn lần góc phố ấy úp mặt vào tay em khóc thét 
khóe Sài Gòn cũng cay như khóe mắt em

em chẳng làm gì mà phố vẫn lênh đênh
chạy thảng thốt trong ráng chiều nhói ngực 
em chỉ thấy tình mình rơi tản mác
giàn giụa buồn giữa lòng phố miên man. 

H.K