Đêm lớ ngớ một góc tường gãy vỡ – Thơ Lê Thanh Hùng

596

Ảnh minh họa – Nguồn internet

 

Xuân về trên xóm cửa sông

Đêm quẩn rối chuyện đời thưa nhặt

Lãng đãng trôi, dấu lặng thiệt thà

Nghe xốc nổi bao điều khúc mắc

Tiếng cựa mình của hạt phù sa…

 

Trong nhịp sóng cửa sông giăng bủa

Lạc loài trôi, hoang vắng dập dềnh

Niềm thương nhớ, bờ tre, gốc lúa

Nghịch dòng triều, đổ nước mông mênh

 

Xa lắm rồi sắc hương đồng bãi

Có theo em, về với quê chồng?

Như hạt phù sa dùng dằng vin lại

Ký ức mịt mờ, mưa trên bến sông…

 

Ủ làm chi, trong lòng điều thất vọng

Cuộc sống đi qua, ngày mới đong đầy

Sao lướng vướng, cứ treo chiều mở, đóng

Kìa gió xuân về, líu ríu vờn lay

 

Khoe áo mới, trong sắc màu tươi sáng

Lấn cấn đường xa, bước nhỏ reo vui

Mây trắng lắm, bay ngang trời lãng mạn

Như trôi xa, bao ẩn ức ngậm ngùi…

 

 

Mùa xuân còn ở bên rừng

Rung

Trong mênh mang

Thanh âm đại ngàn

Rợn biếc

Lộc tình

Hé nụ, mùa sang

Ngồn ngộn xuân thì

Trăng gầy

Nguyệt vọng

Choáng ngợp vòng cong

Gấp nếp vội vàng

Son trẻ

Trắng vầng…

Đong đưa sao sa

Loanh quanh đường

Hoa

Mộng ảo

Chợt qua

Đắng đót dòng trôi

Lơi

Tình viễn xứ

Chợt

Thấy mờ trông

Vọng

Hướng quê nhà

 

        

Sân ga đêm cuối năm

Đêm lớ ngớ một góc tường gãy vỡ

Ánh trăng nghiêng, lạnh buốt bên thềm

Trắc trở gió, gợi se se nhớ

Một mùa xuân quanh quất trôi đêm

 

Ánh trăng bạc, đường xa lóng lánh

Bóng ai đi mờ tỏ chập chờn

Xé toạch đêm, còi tàu lanh lảnh

Cứa không gian, gió bấc từng cơn

 

Sân ga vắng, trống trơn lạnh ngắt

Người gác ghi lặng lẽ co ro

Đêm hiu hắt, không gian quánh đặc

Đứng im nghe ruột rối tơ vò

 

Phiên trực tết không về quê được

Biết giờ này vợ tính hết chưa?

Hay vẫn còn lo toan xuôi ngược

Chợ cuối năm giá cả tà lưa

 

Ga vắng, ba-ri-e mở đóng

Lặng lẽ theo kín kẽ quy trình

Bỗng cuốn quýt ngang trời gió lộng

Lời hẹn nào còn đó, đinh ninh…

                 

Ở nơi cỏ cao hơn núi

Giữa rừng cây, chập choạng chiều

Cỏ rối bước chân, vấp ngã

Vin cành dậy, lao xao lá

Bỗng nhiên, nhớ được một điều

 

Biết đời, dù ngã ở đâu

Thì cố đứng lên ở đó

Đứng nhờ cây, ngã vì cỏ

Nắng mưa, cùng đổ trên đầu

 

Ngước lên nhìn bóng núi cao

Giật mình, tơ non dáng cỏ

Biếc xanh trong chiều, lộng gió

Đẫm hương sương mật ngọt ngào

 

Vàng rượi, đổ nắng hoàng hôn

Giản đơn như điều có thể

Truân chuyên, ai từng rơi lệ

Đắn đo sắc cỏ, ngập hồn…

 

Nhẹ hều sợi cỏ mỏng manh

Mọc lên đã cao hơn núi

Một mình trong chiều lầm lũi

Gió lên, trời thẳm sắc xanh …

L.T.H