Điều ước thêu vào gió – Thơ Nông Tử Lệnh Anh

550

Nhà thơ Nông Tử Lệnh Anh

 

Có một Tràng An mang hình thiếu nữ 

Ngân Hà vồng lên không đưa nổi em vào giông bão

Em về

Đọc lại câu thơ tổ tiên viết lên bầu trời xanh

Đang tỏa ánh sáng trên từng nhịp cầu Thê Húc

dâng đắm đuối Hoàng Cung

 

Hoàng hôn nở về hai phía

Ngọt lịm mầm hoang dại

Một giọt tình yêu

Rơi rơi trong khoảng lặng bãi cát Nhị Hà

Nôn nao vóc dáng Tràng An

 

Nụ sen chùa Trấn Quốc kịp nở xòe năm cánh ngoại ô

Tô vào đêm trong vắt xứ Kinh Kỳ

Em muốn gội lại nhịp đập ầm ào của lưởi gươm trả lại đáy hồ

ẩm ướt sương chiều hoa

 

Xếp lại mái buồn sặc sỡ

lũ sâm cầm chao nghiêng đôi cánh tím trùng xa

Em chưa muốn đưa anh vào lung linh sáo diều Trúc Bạch

em lo anh từ dạo gió Tây Hồ

chưa kịp đưa em vầng sóng

                                đã buộc em vào thảng thốt câu thơ

 

Anh chỉ dụ được Vàng Anh chui vào tay áo

Con đường đến Hoàng Cung chưa phải của em

em không thể cho mưa ngập nỗi niềm Yên Phụ

                                                   lối ngược về thuở ấu thơ

Nhưng em muốn cài hoa suốt đường gốm sứ

chạm khẽ đường chân trời nhung nhớ

lang thang vòng sóng hương

 

Nụ hôn nghìn năm nghiêng nghiêng

phủ trắng những mùa hoa sữa

đường Nguyễn Du vòng tay lưng chừng quá khứ

mang về một Tràng An Thiếu Nữ

 

Nghìn năm em chờ

cơn giông tinh khiết

Anh…

 

Bên kia bờ Nhị Hà 

                                Tặng TS

Trót mang điều ước thêu vào gió

Một phía bờ em động nắng vàng

Anh cài vụng dại lên trời biếc

Vương vít lời thề bọc ánh trăng

 

Hôm ấy một lần em hóa rượu

Anh về pha lẫn chút hoàng hôn

Rót vào mê muội chưa đầy cốc

Mà sắc vàng thu ngấn lệ buồn

 

Môi em hờ khép vùng khao khát

Tóc trần giăng bão khúc trường ca

Tim anh khắc khoải vần thơ cũ

Phấp phỏng chiều nghiêng sóng Nhị Hà…

 

Câu hỏi mặt trời 

Đánh mất thời tuổi xanh

Em bỗng thành bà lão

 

Qua chợ trời ma giáo

Anh vụt thành đại nhân

 

Đánh rơi thời gian giảo

Mắt em ngời long lanh

 

Vĩnh biệt thời chao đảo

Anh trở về chính anh

 

Trả em thời tuổi xanh

Em được thành bà lão

 

Ôi thời gian giông bão

Kiếp người hóa mỏng manh

 

Có điều chi răn bảo

Mà mặt trời đứng im…

 

Tặng em mấy trắng Sủ-ngòi

Hôm ấy đưa em về hội

Đường xuân cong lối sương mờ

 

Anh dắt em về lối tắt

Lại nhầm lên quá Thác Bờ*

 

Quê ta ở về hai phía

Phía nào cũng gặp ước mơ

 

Vòng sóng Đà Giang phiêu dạt

Nghiêng bài anh hát ngu ngơ

 

Em nghe cứ cười khúc khích

Đập Tràn* nghiêng ngửa sững sờ

 

Tặng em Sủ Ngòi* mây trắng

Anh treo đầu phía dại khờ

 

Thuyền trăng chở về cuối bãi

Mắc chìm chuỗi gió ngẩn ngơ

 

Bản Tháu* trôi vào mải miết

Bồi đầy vạt nhớ tuổi thơ

 

Ngày em lấy chồng mới biết

Thượng nguồn đầy lối hoang sơ…

TP. Hòa Bình Ngày Hội Cồng Chiêng

  (* Tên những địa danh thuộc TP Hòa Bình)

N.T.L.A