Dương Xuân Định gửi cho con một khoảng trời xuân

1051

(Vanchuongphuongnam.vn) – Nhà thơ Dương Xuân Định sinh ngày 02.02.1955 tại Sài Gòn, nguyên quán tỉnh Hà Nam. Ông là Hội viên Hội Nhà văn TP HCM. Tác phẩm đã xuất bản: Dòng đời – Thơ, Sở VHTT Kiên Giang, 1992; Hơi thở trong thơ – Thơ, Sở VHTT Kiên Giang, 1992; Khoảng trời xanh – Thơ, Sở VHTT Kiên Giang, 1993; Nỗi nhớ của riêng tôi – Thơ, NXB Văn nghệ, 2005; Bóng chiều phai – Thơ, NXB Lao động, 2016; Những thoáng đời – Thơ, NXB Hội Nhà văn, 2018… và nhiều tác phẩm in chung khác. Văn Chương Phương Nam trân trọng giới thiệu đến quý bạn đọc, bạn viết chùm thơ “Gửi cho con một khoảng trời xuân” của ông!

Nhà thơ Dương Xuân Định

Thư gửi con

Gửi cho con một khoảng trời xuân, rằm
tháng giêng nhớ trăng thu huyền hoặc, hãy nâng niu chuỗi ngày tuổi hồng đẹp nhất – những quả tươi đang chín tới trên cành.

Gửi cho con một chút nắng xanh, mơ màng
non như ngàn lộc biếc, những cánh mai rực vàng diễm tuyệt, gợi ước mơ hạnh phúc cho đời.

Gửi cho con niềm tin yêu vào chính con người. Hãy yêu mến bạn bè thời hoa niên áo trắng, yêu kính thầy cô những con đò thầm lặng, yêu thương mẹ cha – tổ ấm dịu dàng.

Gửi cho con êm ả những giọt đàn, những âm
giai ngọt ngào đằm thắm, hãy cất lên tiếng ca nồng ấm – như cây đời mãi mãi sinh sôi.

Gửi cho con tiếng mẹ ru nôi, lời ca dao đi vào giấc ngủ. Từng bước đi xa mai sau giữa đất trời quyến rũ, hãy mang theo hình bóng quê nhà.

(SG, 3.1996)

Bổ sung bài địa lý cho con

(Tặng hai con Thế Nguyên, Minh Triết)

Khi con học địa lý phần trái đất
Những chí tuyến, địa cực, Nam – Bắc bán cầu
Chắc con nhớ về điều gần gũi nhất
Quê hương mình nằm ở nơi đâu.
Khi con định nghĩa tài nguyên và đường xích đạo
Con hiểu gì không, nỗi đau những dân tộc da màu
Khi mật độ cư dân mỗi ngày thêm dày đặc
Nhân lọai của hành tinh này biết có thương nhau.
Nhưng thôi !
Con còn nhỏ, ba chỉ cần con hiểu :
Có ai chọn cho mình cha mẹ được đâu !

(KG, 3.1992)

Hạnh phúc

Người xưa bỏ phố đi lên núi
Năm, bảy năm ta với núi đồi
Rừng thẳm bao dung như lá vậy
Sao không giữ được bước chân ta?

Người xưa bỏ phố đi ra đảo
Ta cũng đôi phen với biển, trời
Biển vốn bao la và đại lượng
Mà không giữ được bước chân ta!

Xin chào biển, núi ta về phố
Nơi đã sinh ra thuở thiếu thời
Mưa, nắng đã hoen màu phúc, họa
Lợi danh mà ngỡ chuyện đùa chơi.

Người xưa tìm ẩn nơi hang vắng
Ta ẩn thân ta giữa phố nhà
Hóa ra hạnh phúc đơn sơ vậy
Vẫn đầy một góc trái tim ta.

RG-KG, 12.1994

Độc thoại

Thời gian úa tàn còn để lại gì không ? Ký ức chắt chiu từng nỗi nhớ. Lá vàng thu rơi nhẹ như hơi thở. Cát bụi đời pha những sắc cầu vồng.

Biển mênh mông, sóng nước mênh mông. Ta có là kẻ trí đâu mà ước vọng! Bầu rượu cúc từ gạo hoa chắt lọc, ta rót ra hòa cùng biển vô cùng. Biển sẽ tỏa hương đời thanh thoát. Những tiếng đàn hòa tiếng hát hư không.

Rừng thẳm xanh, cỏ lá thẳm xanh. Ta có là người nhân đâu mà lặng lẽ! Túi thơ mộng do tình đời trao tặng, ta rải ra cấy vào rừng bất tận. Núi sẽ tỏa nhánh tình tươi thắm. Bao nhịp thơ nâng nhịp cánh muôn loài.

Ta lạc lõng lưng chừng rừng núi và lẻ loi giữa biển bao la. Thôi, ta cũng chỉ như là chiếc lá. Tự muôn trùng trôi dạt đến ngàn xa.

SG, 25.10.1999

Trôi

“Đôi môi dạ hương chút men đời dịu ngọt
Như đóa sen hồng vừa nở giữa hồn tôi”

Hãy trôi đi những mùa thu vàng, những ngày hạ biếc
Như những con suối, dòng sông trôi về với biển
Như ký ức trôi về kỷ niệm
Như anh trôi về em.
Hãy trôi đi những sáng xuân tươi, những chiều đông giá
Như những cỏ hoa, chim muông trôi vào quên lãng
Như lá bay trôi vào thinh lặng
Như trăng trôi vào đêm.
Hãy trôi đi ngày tháng buồn vui
Những cơn gió kia chẳng biết muộn màng
Mây lang thang trôi vào dĩ vãng
Khói lam chiều êm ả, hoang vu.
Ta trôi đi giữa đám bụi hồng
Khung cửa nhỏ trôi vào đôi mắt biếc
Con đường vắng trôi vào truyền thuyết
Giữa cõi đời chìm nổi phù vân.

SG, 11.2006