Em bước qua dĩ vãng của mình – Chùm thơ của Lê Thanh Hùng

610

Bên sông chiều giã biệt

Chiều mờ sương vương ngang hàng cây
Liêu xiêu lời yêu rơi đâu đây
Sông êm trôi, bãi bồi đất mới
Ngọt bờ môi, tình nào đang say

Dáng em cong, vòng tay buông lơi
Gió cuốn tóc mây bay khơi khơi
Vệt nắng đùa, loang đôi mắt biếc
Tóc mai xòa, xô lệch lả lơi

Đường quanh, chiều rơi buông cô liêu
Òa vỡ hoàng hôn trôi liu riu
Gượng nhẹ lưng ong, lời tiễn biệt
Thẩn thờ rơi trong buổi hoang chiều.


Nhà thơ Lê Thanh Hùng.

Con ốc mượn hồn bên gành Mũi Né

Con ốc mượn hồn, bò quanh gành đá
Giương đôi mắt tròn, ngơ ngác trùng khơi
Trăm con sóng, cứ xô bờ nghiêng ngã
Mang biết bao điều, giăng mắc, lả lơi

Một viên đá, trên gành rơi xuống biển
Đất nước mình, sẽ một chút nhỏ đi (*)
Khi kẻ thù, đang ngày đêm ẩn hiện
Những âm mưu, bên tiếng sóng rầm rì

Sóng vỗ bờ, thuở hồng hoang vẫn vậy
Biển lở chổ này, bồi lắng chổ kia
Nhưng ai đó, đã cố tình không thấy
Dấu đất cha ông, không thể chia lìa

Lòng biển rộng, bao dung như lòng mẹ
Đã cưu mang, những khách lạ, quen tên
Bao đận khó khăn, ngọt bùi san sẻ
Từ gánh hàng rong, cuối bãi đầu ghềnh

Gành đá, vẫn thủy chung cùng năm tháng
Mặc cho thủy triều ướt, ráo lềnh khênh
Khắc lên đá, những vết hằn dĩ vãng
Con ốc mượn hồn, trút vỏ, bỏ quên …
_______
(*) Ý của Ernest Hemingway – Ông già và biển cả …

Em bước qua dĩ vãng của mình

Những mãnh vỡ bên đời
Dặm tình nông nỗi
Thấm đẫm màu chiều
Còn lơi lả
Nhặt thưa
Chỉ một thoáng thôi
Em ngập ngừng
Bước vội
Giăng mắc điều gì?
Cơn mưa của ngày xưa…
Cuộc sống, kiếm tìm
Trong muôn vàn cơ hội
Nước mắt
Nụ cười
Cùng trên mặt mỗi người
Số phận nổi trôi
Trong lằn ranh
Sáng tối
Mưa tạnh
Chiều đi
Em
Rạng rỡ thắm tươi.

L.T.H