Cà phê mưa
Sáng mưa rả rích
Nhắn zalo em
Cà phê nỗi nhớ
Mặt buồn gởi kèm
Như chim mỏi cánh
Chấp chới trong mưa
Ôm lòng se lạnh
Tìm dấu yêu xưa
Mắt dán di động
Màu đen im lìm
Tin nhắn lạc lõng
Mang hạt mưa chìm
Mưa rơi mưa rơi
Giọt dài giọt ngắn
Hồn rụng tả tơi
Cà phê lạnh ngắt
Nhà thơ Thanh Tâm.
Em và gió bấc
Em theo gió bấc về đây
Thoảng nghe hương bưởi trổ đầy lối xưa
Em choàng khăn áo thay mùa
Và cùng nắng ấm như thừa ra ta
Từ em bước tới kiêu sa
Hồn ta chết điếng trên tà áo bay
Nghe trên suối tóc chẻ hai
Xuân thì chín tới khoan thai hương nồng
Đêm thao thức lạnh dài trông
Em cùng gió bấc ngập dòng chiêm bao
Quẩn quanh chốn cũ lao xao
Thềm xưa vọng lại vực sầu gọi nhau
Từ trong vạt nắng hanh hao
Chừng như bấc thổi nhạt màu hoàng hôn
Em về lạnh bóng chiều buông
Để ta ngồi đợi vớt buồn đem hong
Buồn ta gợn sóng trong lòng
Em theo bấc thổi mang đông lạnh lùng
Chỉ là một chút ngại ngùng
Bỏ ta đứng lại muôn trùng phía sau.
Vắng thêm chỗ ngồi
Cà phê từng giọt ngắn dài
Bạn bè tụm lại lai rai chuyện đời
Chợt rơi khoảng lặng chơi vơi
Nhớ thương thằng bạn vừa rời cuộc chơi
Cà phê đắng nghét ngừng rơi
Lặng thầm đếm vội đã vơi bao thằng
Đỏ hoe con mắt căng căng
Còn dăm ba đứa không bằng bàn tay
Cà phê không đắng mà cay
Ai rồi cũng khuất khác ngày mà thôi
Thời gian nhanh lắm, bồi hồi
Lặng nhìn lo ngại chỗ ngồi… vắng thêm…
T.T