Giới thiệu thơ Ngô Thị Ý Nhi

720

(Vanchuongphuongnam.vn) – Nhà thơ Ngô Thị Ý Nhi sinh năm 1957 tại Thừa Thiên – Huế, Tốt nghiệp Đại học Sư phạm khoa Toán; Cử nhân Pháp văn. Nghề nghiệp Giáo viên (đã nghỉ hưu). Hội viên Hội Nhà văn TP. Hồ Chí Minh, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam năm 2013. Từ năm 1990, chị đã có thơ và truyện ngắn đăng trên các ấn phẩm: Tuần báo Văn nghệ TP.HCM; Tuần báo Văn nghệ Hội Nhà văn Việt Nam ; Tạp chí Văn; Văn nghệ Quân đội; Sông Hương… và nhận được nhiều giải thưởng văn học. Đến nay, chị đã xuất bản 3 tập thơ và 4 tập truyện. Văn chương phương Nam trân trọng giới thiệu chùm thơ chị đến với bạn đọc.

Phùng Hiệu chọn và giới thiệu

Nhà thơ Ngô Thị Ý Nhi

Mimosa

Mimosa vàng trên đồi sương.

Mầu hoa như thắp nắng.

Em trở về,

Thương những bước chân quen.

Mimosa chẳng nở vì em

Chẳng nở vì một cuộc tình đã lỡ.

Chỉ âm thầm rắc những chấm vàng lên sắc lá,

Gọi mùa yêu.

Em trở về bằng chuyến xe đêm,

Như một người tình hối hả.

Em trở về gập gềnh phố xá

Và cuộc tình trễ hẹn đã mười năm.

Gặp lại mimosa vàng cả đồi sương,

Vàng suốt mười năm mịt mù quên nhớ.

Em biết,

Mimosa chẳng vì em mà nở

Em vẫn trở về,

Như người tình lặng lẽ

Khi những chấm hoa vàng thắp nắng gọi mùa yêu

 

Chim tìm về núi Nhạn

                     Anh còn nợ em

                    Chim về núi Nhạn

Chim bay về núi Nhạn

Giọt tháp loang trong chiều

Mây cuối trời lang bạt

Mắc nợ một tình yêu

Ta tìm về núi Nhạn

Lần theo một câu thề.

Nhịp cầu nào đã gãy

Giữa đôi bờ hoang mê.

Ta tìm về tháp Nhạn

Gặp một mảng chiều rơi

Sắc chàm phai màu áo

Thềm xưa níu bóng người.

Ừ, những gì được mất

Trăm năm một chỗ nằm.

Chạm tay vào huyền sử,

Bốn bức tường lặng câm

Chim tìm về núi Nhạn

Khép tròn một vết đau.

Tháp mỉm cười độ lượng,

Nhìn mây bay ngang đầu.

Đã tàn mùa binh lửa

Nhắc gì chuyện giáo gươm

Mà sao viên gạch vỡ

Còn ứa một màu son…

     (*) Thơ: Phan Thành Tài

 

Đêm, với con ốc nhỏ…

     Đừng hát nữa,

     Tình yêu ấy đã xa. Biển cũng đã nghìn trùng cách trở. Lòng rỗng không. Sao lại để tiếng gió thở dài, từ thẳm sâu dấy lên tiếng rì rào của sóng. Không bãi bờ sóng biết vỗ về ai?

     Đừng hát nữa,

     Đêm đã phủ bức màn bí mật. Không có nhau là đã mất nhau rồi. Hạt cát còn lấm láp niềm vui, bám lấp lánh vào nỗi buồn trần trụi. Và hơi thở còn nồng nàn vị muối. Nghiêng bên nào cũng chếnh choáng cơn say.

     Đừng hát nữa,

     Tiếng hát nhân ngư lồng lộng vút cao, mê đắm những cánh buồm khát gió. Tiếng hát em không vượt ra ngoài lớp vỏ. Cơn mê quay trở về phủ xuống chính mình thôi. Đêm đã khuya, đêm đã quá khuya rồi.

     Đừng hát nữa,

     Đừng hát nữa…

Biển đã xa, biển đã quá xa rồi…

Ngô Thị Ý Nhi