Tác giả Hoài Huyền Thanh
Có những chiều xưa
Có những chiều thu xưa
Em hài cong qua phố
Thương chiếc lá dại khờ
Chưa dám khẽ khàng rơi
.
Có những chiều mây trôi
Buồn vương vương mắt nhỏ
Thương cọng cỏ bên thềm
Len lén ngắm chiều rơi
.
Có những làn heo may
Âm thầm thương áo lụa
Chiều vỡ òa trên tay
Chắt chiu bao nỗi nhớ
.
Có những ngày qua đi
Bâng khuâng còn ở lại
Ánh chiều sao tím mãi
Ngẩn ngơ tuổi xuân thì
.
Có những lần đi xa
Cơn mưa dài tê tái
Nhớ ngày xưa thân ái
Thương hạt nắng quê nhà
Tin nhắn
Thênh thang gió
ngày Valentine
tin nhắn tới
Em nghĩ gì
lòng bối rối
ngóng vu vơ
Còn gì nhau
sao dại khờ
mơ mộng ảo
.
Chỉ là tin nhắn
vừa đủ bâng khuâng
tơ vương nỗi nhớ
Chỉ là tin nhắn
lá bỗng xanh hơn
hoa tôn sắc thắm
nắng quên dỗi hờn
.
Cũng chỉ là tin nhắn
sao lòng em ngẩn ngơ?
bao năm rồi vẫn thế
Valentine mong và chờ!
Hãy tỉnh lại đi em
chỉ là tin nhắn thôi mà
quên đi ngày cũ hẹn hò tri âm!
*
Như dấu bụi mờ
Như giọt sương trên lá
an giấc ngoan hiền
Nhọc nhằn chi gió cứ mon men
thèm được làm quen
sợ nắng về hong sương bay mất
Gió cứ duỗi rong trên đường đời tất bật
mặc ai
ngậm nỗi buồn
đong nước mắt từ ly
.
Như giọt mưa trên lá
trôi tuồn tuột mang đi
bao niềm vui nỗi buồn cuối hạ
Chiền chiện trên nhánh phượng hồng biếc lá
thánh thót gọi bình minh
Gió thênh thang
Trời cao thăm thẳm
Phượng thắm phai rồi
Hạ trắng có còn vui?!
.
Như hạt nắng trên lá
xôn xao
lung linh sắc màu
dịu dàng góc phố
Bước chân ai qua
dấu bụi mờ lối nhỏ!
Gió lay phay
Lòng chạnh lòng thương nhớ
Nắng thôi nồng nàn
Có chiếc lá nào bay!
Hoài Huyền Thanh