Nhà thơ Trần Thế Vinh
Lục bát ra Giêng
Giêng xòe nắng mỏng tròn tay
Đã nghe lóng gió thổi ngày. Xuân qua
Hoa tần ngần nhụy chưa xa
Hình như chồi mới ê a tuổi mình.
Giêng xòe nắng giục thanh minh
Đi theo mùa tiết trắng trinh gọi mùa
Duyên xuân còn một canh thưa:
Rằng thong dong gió cho vừa lóng Giêng.
Chim xòe mắt biếc ngoài hiên
Vỗ lên đôi cánh đi tìm núi xanh
Hoa rụng đâu phải xa cành
Rơi theo bước nữa đã canh. Xuân tàn.
Giêng xòe trổ lóng mùa sang
Ta lêu lêu mặt nắng vàng giọt mây
Nghinh xuân chi hoa bướm đầy
Nhìn lên đỉnh núi đã ngày. Ra Giêng!
1. 2020
Thức cùng đêm Xuân
Cớ chi đêm nay…
Thức vọng tiếng thời gian trôi ngược
Chất chồng niềm nhớ, nỗi quên
Gỡ mãi không ra. Ta biết
Một hiên trăng mấy mùa xa biệt
Chỉ vạt khói miền Tây lệ ướt lưng đầy
Ta đi miết vào niềm xưa nay thẳm vực
Rượu nghĩa tình rồi cũng cạn thôi
Ta mở rộng cửa nhà mình
Ấp ủ mùa đông già nua đang đợi
Đón mùa xuân mới…
Cớ chi sóng lòng bổi hổi
Biết thấm lạnh lòng vực cạn sâu
Có một nơi ta về
Sáu mươi năm bon chen chỗ đứng
Giật mình… Qua như cơn mê
Thấy vợ ta bộn bề mùa Tết
Hối hả như vá áo xuân thì
Tết mà buồn. Cớ chi
Đêm nay ta thức…
Ừ thôi ta về
Về rừng ta hái lá xanh
Lật tìm ký ức trên cành tuổi thơ
Chiều rồi. Mặt lá vàng lơ
Nửa kia, sậm một chữ tơ tóc buồn.
Về đồng sãi cánh chuồn chuồn
Lắc lư con nước cuối nguồn phù sa
Tìm lại mùa lụt vắt qua
Xác xơ cấu tứ. Thơ ca lỡ làng…
Về sông. Gọi ơi đò sang
Chở ta về với bến làng ngày xưa
Be cũ. Khẳm giọt mây trưa
Vô hồn bậc khóc như mưa trái mùa.
Ta về tìm bến ngọt, chua
Tìm theo…
Gió sớm
Mưa trưa
Nắng chiều
T.T.V