Hồn rêu phong cũng lặng im cõi người – Thơ Lưu Lãng Khách

778

Tác giả Lưu Lãng Khách

 

Nỗi niềm mưa hạ

Đàn ai buông tiếng ngậm ngùi

Đêm hè sao lắm sụt sùi gió mưa

Chim nào náu khóm tre thưa

Kêu lên thảng thốt như vừa biệt ly

Vào khuya trăng đến mưa đi

Hồn đâu từ phía vô vi lướt về

Đi tìm cảm giác cõi mê

Chạm vào cõi tỉnh lòng thê thiết buồn

Đau thương không rõ ngọn nguồn

Từ trời rơi xuống lách luồn qua tim

Mắt trùng dương mãi lim dim

Hồn rêu phong cũng lặng im cõi người

Chưa xin ai một tiếng cười

Khuya này sao muốn xin đời một phen…

 

 

Trăng hạ

Trăng về một tối ngây thơ

Thoát y để lộ mấy bờ thanh tân

Vươn tay ngà ngọc thiên thần

Vuốt tia mắt đã mấy phần hư hao

Ngỡ hồn lạc cõi chiêm bao

Uống tình trăng quá ngọt ngào đê mê

Trần gian rực rỡ tứ bề

Đầu hè cuối ngỏ trăng về gió lên

Phiêu diêu tìm lạ trong quen

Trên trăng ướp mộng dưới đèn xây mơ

Tâm nghe thanh tịnh vô bờ

Tình phàm ý tục hồn thơ dạt dào

Nõn nà khoe sắc trên cao

Theo trăng chân lệch bước vào bồng lai…

07/06/2013

 

Hạ vấn vương

Đêm vừa khép lối chiêm bao

Thì trời cũng mở xôn xao nẻo ngày

Bên nắng hé bên mưa bay

Nắng thưa đan nhớ mưa dày dệt thương

Dần dần tỏ ánh chiêu dương

Áo mây gió vén khăn sương nắng lùa

Ngàn hương thiếu nữ hồn xưa

Chợt về thơm lựng nắng trưa êm đềm

Quyện trong cánh gió ngọt mềm

Dường nghe oanh yến bên thềm gọi nhau

Dăm ba cánh phượng khoe màu

Chở hồn sương khói về đâu hỡi người

Qua rồi tuổi học vô tư

Thời trinh nguyên đã bao người ướt mi

Nắng chiều ngoài cửa chưa đi

Lòng nghe như đã thầm thì tiếng đêm

Tình xưa chở mộng qua thềm

Nửa đời hoang phế không em chối từ.

L.L.K