Nhà thơ Nguyễn Sông Trẹm
Còn lại với dòng sông
Tôi còn lại với dòng sông
Trôi đi – con nước buồn không muốn về
Sông dài chở bóng mây che
Lao xao con sóng mải mê tìm bờ
Tôi còn lại những câu thơ
Ru hồn sông giữa đôi bờ triều dâng
Mai tôi xa kiếp phù vân
Tàn tro là chút xác thân ngậm ngùi
Tôi và sông cứ trôi đi
Ngàn năm biển sẽ thầm thì ru tôi!
Về dưới hiên xưa
Còn gì trong ánh mắt
Tuổi thơ tôi ngày xưa
Nụ đời xanh từ đất
Úa nhàu theo nắng mưa
Còn gì trong nỗi nhớ
Tháng năm dài chia xa
Khu vườn chiều lộng gió
Một dòng sông quê nhà…
Khung trời ngày thơ dại
Ru hồn tôi đắm say
Những mùa đi mê mải
Cố hương chiều mây bay
Dường như ngày đã cạn
Cuối chân trời hoàng hôn
Xin xưa còn chút nắng
Hong giùm tôi nỗi buồn
Dường như chân đã mỏi
Khi về dưới hiên xưa
Thắp lên chiều hương khói
Thấy bóng hình mẹ cha…
Còn gì trong ký ức
Tuổi thơ tôi ngày xưa
Một mai về với đất
Hạt nẩy mầm nở hoa
Sông chiều
Tôi về lại bên dòng – sông – tuổi – nhỏ
Chiều tháng Giêng xao xác nắng đôi bờ
Hoa vừng vẫn mong manh đùa trong gió
Lay động miền ký ức những ngày thơ
Nghe như tiếng mái chèo khua sóng nước
Xuồng ai xuôi theo con nước lớn, ròng
Thuở chia xa tôi nghe buồn bất chợt
Nẻo quê người thao thức một dòng sông!
Đã xa nhau mấy mùa hoa vừng nở
Cánh tím hồng tơi tả rụng ven sông
Không còn ai nâng niu bàn tay nhỏ
Hái hoa cài lên tóc nắng mênh mông
Tôi mê mải một đời nơi đất khách
Vẫn chiêm bao miền sông nước quê nhà
Thương một thưở chân lấm bùn sông rạch
Ươm nụ đời quanh những hạt phù sa
Sông vẫn chảy giữa hai mùa mưa nắng
Mang theo ngày thơ ấu của tôi đi
Chỉ còn lại khoảng trời xanh mây trắng
Chiều bên sông nỗi nhớ gọi thầm thì…
2/2017
N.S.T