Long mạch hồng
1
Quảng Trị
Lửa không bao giờ tắt
Trong những đôi mắt
trái tim
Mỗi ánh lửa một trang sách
Khắc đôi bờ Hiền Lương
lửa phồng phập Nghĩa trang Trường Sơn
lửa những con sóng
Sáng rực trên Cồn Cỏ
Hun hút đỏ lòng địa đạo Vĩnh Mốc
chói sáng bên Thành cổ năm nào
Quảng Trị
Mỗi bước chân đi
Có máu các anh mồ hôi của mẹ
Trộn vào nhau như một thuyết truyền
Đẻ ra những ngọn lửa đốt cháy bóng tối
Giậm lên tội lỗi
Anh hùng.
2
Từ trên Dakrông
Anh dìu em qua phố
Bàn tay ấm như lửa
Hong nóng tâm tư
Về những đêm anh mơ nụ gấp gáp
Về những ngày bài chưa làm xong gửi lại giảng đường
Mái nhà dột mẹ già chuối chín cây
Em có biết
bàn chân nào còn nguyên trên cát biển cửa Tùng
Khi triều lên và những trận pháo
Ngần ấy cũng đốt lên con cúi
Đi tiếp cuộc hành trình
3
Có lần em nói Quảng Trị
Như mạch nước lửa
Anh nói như trái tim
huyền thoại
Còn ghi
Nơi anh thanh niên xung phong dân công bộ đội hỏa tuyến
Nằm nhìn trăng
Trên khung trời đỏ lửa mùa hè
Ta đi trên thảm đá long mạch hồng
Đó là bí mật trời cho
Kho báu
Em đừng cười
Khi anh dừng lại một hố đất sâu thăm thẳm.
4
Nâng ly rượu Kim Long em mời
Hơi nóng cháo bột Hải Lăng phả vào mặt anh thơm nức
trĩu nặng thời gian sống động
trĩu nặng ký ức đong đầy
hừng hực
lòng như cửa Tùng sóng vỗ
anh bắt đầu hình dung
chiếc áo thổ cẩm kia như một trái tim
anh đã khắc bóng dáng cột cờ
trong những ngày bám đất chẳng có bánh lá gai
và em gái Bru – Vân Kiều ơi ơi
thả bóng vào ly rượu Kim Long
thả hình vào cháo bột
Anh ngộ độc dưới nắng mùa hè.
5
Hôm nay ngày đêm Lao Bảo
Nhộn nhịp
chờ nhau tiếng cười
Mong ánh mắt
Cắt bỏ chia xa
Ngày mai nơi cảng biển Mỹ Thủy
Hùng vĩ con tàu
Vượt qua những thù hận và thất lạc
Mang đầy những hoài vọng khát khao về sự bình yên và no đủ
Ngày kia trên hành lang kinh tế Đông Tây
mong mùa bội thu
Quảng Trị
Những da non thanh xuân
Trên ngôi nhà cao tầng
đường thẳng tắp phẳng lì rực rạo những chuyến đi về
Anh xé những buồn đau và bỉ ổi ném vào bóng tối
Uống long mạch hồng
Nắm tay em qua Khe Sanh
Hát bài ca đỏ lửa
Trên đôi tay em
Trong ánh nhìn em
Bờ cát
Khi đói tôi thấy có nhiều thịt
đổ đầy trong chiếc xô
Khi đi bộ toát mồ hôi
Tôi thấy có nhiều xe hơi trên đường
Khi mệt nhoài nằm úp
con sóng đẩy đưa dạt về làng Kỳ Tân thơ dại
Nằm duỗi trên bờ cát chú còng gió bò qua bụng
Tôi mở mắt nhìn cha trên chiếc thuyền đánh cá xa bờ
biết mình còn sống
Mùa hè
Tôi tin chiếc lá xanh
Không bao giờ rụng trước lúc hoàng hôn
Tôi tin mặt trời
Không bao giờ bị ngập trong bóng đêm tăm tối
Tôi tin những con đường sẽ có đích
Và chắc mọi cuộc hội ngộ
Cũng là lúc chia tay
Nhưng niềm tin tôi tin
Được kiến tạo bằng nước mắt
đỏ như máu
mùa hè.